Chương 3. Giáp đông tứ mộ.
Tề Thiết Chủy nói với Trương Khải
Sơn, Tề gia nhất phái, thời cổ biết phân Âm Dương, định Càn Khôn, ban ngày giúp
người ta tính Bát tự, chọn Âm trạch, tìm Long mạch, khóa thi quan; ban đêm xem
núi xem sao, hành nghề trộm mộ. Cho đến đời cha của hắn có thể xem là tư chất
kém nhất, đạo hạnh nông nhất, mà bản thân hắn thì lại càng kém nữa, chỉ học được
tí chút sơ sơ của cha, thế mà đã là lão Bát của Cửu Môn Trường Sa, chứng tỏ học
thức và năng lực của tổ tiên Tề gia thâm sâu khó bề lường được.
Riêng phái này có lắm quy củ, nghe
nói bởi lén xem trộm quá nhiều thiên cơ, cho nên phải khóa mồm khóa miệng mà về
ở ẩn. Trong đó có rất nhiều chuyện thú vị, cho đến đời Tề Bát, tất cả đã trở
thành những câu chuyện cũ kỹ kể bên giường rồi. Cha hắn trước lúc lâm chung, mơ
mơ màng màng nói ra mấy câu khó hiểu tối nghĩa. Trong đó có một quy củ, rằng
cao thủ Tề gia khi tiến vào những nơi vô cùng hung hiểm, nếu rơi vào cảnh không
có cửa cầu sinh, bèn treo một chiếc gương đồng lên đầu thớt ngựa của mình cùng
với một bức pháp đồ đặc biệt, cho ngựa chạy ra ngoài, để đời sau còn biết mình
đã chết ở đâu, và chết vì nguyên nhân gì.