28/9/15

[Lão Cửu Môn] Ngô Lão Cẩu - Cửu Ngũ làm mai




Hóa ra, mối nhân duyên của ông nội Ngô Tà, lại bắt đầu đầy thú vị như thế này.


Giải Cửu Gia đẩy đẩy kính mắt, đây là lần thứ ba anh ta làm động tác này rồi, cô bé ngồi đối diện có hơi lúng túng không biết phải làm sao.

Ở trong quán trà này, người đàn ông đó đã cứ nhìn cô như thế này sắp được cả một canh giờ rồi. Nếu như không phải mẹ cô cố ý để bọn họ gặp nhau, cô thực sự không muốn ngồi một chỗ lâu đến thế, lại còn bị một gã đàn ông quái gở nhìn chằm chằm nữa.

27/9/15

[Lão Cửu Môn] Trần Bì A Tứ - Vận mệnh





Trong lòng mỗi con người, có lẽ, đều có một người mà mình luôn hi vọng người ấy được sống, hơn nữa, phải sống thật hạnh phúc.


Nội đường, Nhị Nguyệt Hồng đem cua nấu thành ba món nhắm, dâng lên trước bàn thờ Nha đầu, châm ít hương cũ.

Trên bàn ở sau lưng đặt đầy báo giấy, được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chỉ có mấy tờ là vương vãi lộn xộn trên bàn.

20/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 15

Chương 15.

“Mày có cách gì?” Đũa sắt vừa cố gắng đọc tư liệu tiếng Anh vừa nói, ngữ khí đã hơi dịu đi. Anh Tiểu Trương bôi dầu lên tóc xong, vịn vào cửa sổ ngó ra nhìn một lượt, sau đó quay lại gạt hết đống vụn cỏ tranh vừa nãy bị xé rơi từ trên trần xuống, lấy từ dưới đầu lưỡi của mình một vật gì màu đen ra.

Đó là một miếng sắt vô cùng sắc bén. Y ngồi xổm xuống, lấy mảnh sắt ra, bắt đầu vẽ trên sàn nhà gỗ.

“Bản này chia làm ba phần, chỗ chúng ta dừng lại lúc trước là đồn lũy, là phần ở ngoài cùng của bản. Vị trí hiện giờ chúng ta đang đứng là tiền trại, là khu vực nhà ở của dân bản, rất rộng, rất nhiều nhà sàn. Đằng sau tiền trại, tất phải có hậu trại, hậu trại chắc là bị bao quanh bởi dãy núi phía sau và tiền trại phía trước, Bimaw ở trong đấy. Hậu trại này là một cấm địa, không một ai biết trong đó là như thế nào, Tát hồi trước từng lén xông vào trong nội trại rồi, có thể nói là người duy nhất biết tình hình trong bản, nhưng hiện giờ tung tích không rõ, không thể trông cậy vào được.” Y nói tiếp: “Năm đó nhóm thám hiểm trở về từ rừng rậm, Bimaw dẫn đường có thể đã mang tất cả mọi thứ trở về, toàn bộ đều ở trong nội trại đấy, nhiệm vụ hàng đầu cần phải hoàn thành đó là tiến vào trong nội trại, giờ ta đang trong cảnh khốn đốn, không có Tát, chúng ta không biết tuyến đường đi vào trong bản, mà đồng thời, chúng ta cũng không biết tình hình ở trong đó ra sao nữa.”

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 14

Chương 14.

Chúng tôi quay lại căn nhà sàn đầu tiên, chui qua ván sàn xuống đến vách đá, rồi trèo thẳng xuống đến sát mặt nước. Tiếng nước chảy xiết rất lớn, không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ sợ bọn kia lại bơi quá đà mất, Phượng Hoàng bèn bơi ngược dòng, dùng giàn thun bắn mấy viên “yêm tử” ra.

Đó là những viên tròn làm từ một loại cỏ và bã rượu, bên trong nhồi hòn sắt, rơi xuống dòng nước lập tức chìm xuống tận đáy. Đồng thời tản ra một mùi tanh tưởi rất kỳ quái. Người lặn dưới nước đánh hơi được mùi này liền biết sắp đến gần mục tiêu rồi, sẽ lập tức bơi nép vào vách đá.

Tuy dòng nước chảy rất xiết, nhưng loại mùi của “yêm tử” này khuếch tán suốt một vùng lớn trong nước xiết mà suốt mấy giờ liền không nhạt bớt.

18/9/15

[Lão Cửu Môn] Bán Tiệt Lý - Ra đời

Bán Tiệt Lý - Ra đời





Người ta thường nói gã âm ngoan đến mức không điểm dừng, nào ai biết gã cũng là sắt đá có nhu tình?

Càng nhiều tàn nhẫn hung ác, càng nhiều phẫn nộ cuồng điên, dường như cũng không vượt qua được một ngón tay mềm mại thong dong dịu dàng quẩn quanh.


“Hạ cờ đi, hai ba canh giờ rồi, không tìm ít việc mà làm, không thì biết chịu đựng cho qua thế nào.” Giải Cửu đốt hương trầm phẩy phẩy vài cái, hình như có chút ý không vừa lòng, nhưng cũng không muốn thay đổi thái độ.

“Không đâu.” Bán Tiệt Lý nói, thoáng nhìn hương trầm, bàn tay đập một cái trên mặt đất, đĩa sứ cắm hương lập tức vỡ nát.

15/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 13

Chương 13.

Xà Tổ không biết tiếng Anh, nhưng tôi thì biết. Đáng tiếc, ở trong ảo giác này, tôi không tài nào nhìn rõ được những chi tiết nhỏ đến mức ấy được. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một từ “Đá” bằng tiếng Anh trên tờ giấy cói. Một từ đơn này được viết rất to, lại còn được nhấn mạnh nữa.

Ở đây có nhiều cách hiểu. Một là, lũ côn trùng này có khả năng có liên quan đến một loại đá nào đó, cũng có khả năng là tên người, bởi tôi biết trong lịch sử thám hiểm vùng đất này có một người tên là Rock(*), cực kỳ nổi tiếng. Ông là người đã hoàn thành sơ bộ việc thám hiểm của phương Tây đối với khu vực thần bí này của Trung Hoa.

(*) Ở đây nhắc đến Joseph Francis Charles Rock, người Áo – Mỹ, là một nhà thám hiểm, nhà địa lý học, nhà ngôn ngữ học kiêm nhà thực vật học.

Mấy trang sau có rất nhiều bản phác thảo về loài côn trung nọ, bao gồm một vài đặc tả các bộ phận.

13/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 12

Chương 12.

Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy trong đống cỏ tranh là vô số những sợi gì như sợi bông, trông rất giống đám lông tơ bọc con côn trùng trong vại sành nọ.

Cảnh giác dâng lên, tôi bèn đứng dậy, do đang đứng trên xà nhà, ngay trên đầu là trần nhà cỏ tranh, cho nên tôi chỉ có thể khom lưng, gạt đống cỏ tranh ra. Tôi lập tức nhìn thấy một ngón ngủ đen sì cắm trong đống “lông tơ” này, tôi dùng sức giật xuống, trần nhà cỏ tranh lập tức sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn, có hai cái đầu người gần như dính sít lại với nhau lăn lông lốc ra ngoài.

Do bị cái gì đó trông như kén tơ quấn chặt lấy, nên đầu người treo lơ lửng giữa không trung, tôi còn nhìn thấy, ngoại trừ hai cái đầu người bị rơi ra ngoài, ở đó còn có rất nhiều thịt nát và xương sườn.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 11

Chương 11.

Côn trùng sở dĩ là động vật cấp thấp, bởi vì khả năng tự lành của chúng không bằng các loài khác, dù chỉ là vết thương bên ngoài cũng rất dễ tử vong. Cho nên, côn trùng cực kỳ e ngại với lửa.

Vòng lửa vừa bốc cháy lên, tôi hơi yên lòng một chút, lấy từ trong “thủy kháo” ra một mảnh lá cây kỳ lạ, nhai nhai, đây là một loại thực vật có tác dụng tương tự với trái cau, dùng để trấn định tinh thần. Rồi tôi lại lấy ra một bình rượu thuốc, lắc lắc rồi lại vẩy về phía con quái trùng.

Nhiệt động xung quanh tăng cao khiến con quái trùng vô cùng căng thẳng, nó không ngừng giãy dụa, ném cái bình còn thừa ít rượu bên trong ném vào trong vại sành của con côn trùng, cái chai vỡ tan tành, rượu thừa bên trong lập tức cháy bùng lên thiếu đốt đám lông chim. Con côn trùng rít lên một tiếng, không biết là kêu gọi gì hay là bị lửa thiêu cháy, lần đầu tiên nhảy ra khỏi vại sành.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 10

Chương 10.

Tôi không có tư liệu chính xác, nhưng tôi biết ở khoảng thời đại này đã có truyền thuyết từ xa xưa về nghề nuôi rắn, đặc biệt là truyền thuyết của người Hán về hai dân tộc Mèo và Dao. Có rất nhiều câu chuyện tương tự nhau, chúng ta cũng thấy nhiều chi tiết tương tự về Ngũ Độc ở rừng rậm xứ Nam Cương trong các tiểu thuyết kiếm hiệp vậy.

Nghề nuôi rắn lại càng thực tế hơn, đó là những người chuyên bắt rắn và huấn luyện rắn, phần lớn người nuôi rắn thường bán thuốc rắn kiếm sống, tức thuốc trị rắn cắn. Nhưng nghe kể rằng, chế thuốc rắn cần dùng nguyên liệu từ chính bản thân con rắn, cho nên những người nuôi rắn thường xuyên lên núi bắt rắn, kỳ thực đây chỉ là mê tín. Người nuôi rắn đi bắt rắn đa phần là để bán nọc rắn cho các thương lái buôn thuốc ở Trung Nguyên. Phần nhiều các bài thuốc rắn đều chỉ có cây thuốc, không liên quan gì đến rắn, chỉ là người ta có các bài thuốc gia truyền của mình, không thể tiết lộ. Hơn nữa, các cây thuốc để bào chế thuốc rắn thường mọc ở trong các vùng núi sâu.

6/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 9

Chương 9.

Trên người tôi có đến mấy loại rắn liền, trong đó Kinh xà là loài rắn độc nhát gan nhất, nọc độc có thể khiến người bị câm, nhưng thấy gió là chạy, cực kỳ khó bắt và khó thuần dưỡng, loài rắn này rất cảnh giác trước những thay đổi có hại trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Tôi không biết nó cảm nhận được gì trong cái vại đựng côn trùng này, nhưng không thể xem nhẹ sự cảnh báo này được. Có điều loài rắn này nhát gan cực kỳ, nếu cái gì cũng nghe theo nó thì chắc nửa đêm đi đái cũng không được nữa.

Tôi thận trọng bưng cái vại kia lên, đặt nó lên chỗ sàn nhà rộng rãi, con rắn quấn quanh eo lại càng phàn ứng dữ dội hơn, nó đã rúc vào trong “thủy kháo” của tôi rồi.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 8

Chương 8.

Trong đồn lũy cửa sổ cũng đóng kín mít giống như ở đây, không biết bên trong có cái gì đang mai phục, đến nỗi bắt được cả Trảo Tử và A Tát. Hoặc có lẽ A Tát kỳ thực là một tên giả mạo, là người của bản này được bố trí bên ngoài, hòng đánh lừa lũ người ngoài có mưu đồ là bọn tôi.

Có điều, trong bản này ít nhất cũng phải có khoảng một vạn người, là một bản làng lớn hiếm thấy, đối phó với một thuyền người bọn tôi, tuy rằng ai nấy đều là cao thủ, nhưng cũng không cần thiết phải huy động nhân lực đến mức này. Chỉ cần mười mấy chiếc bè cùng giương tên nỏ súng kíp ra, cả đám chúng tôi cũng phải đầu hàng. Nhóm người này tai rất thính, chúng tôi tiến vào căn nhà ít nhất cũng được 10 phút rồi, mà chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Không biết tại sao, tôi có một trực giác, trong bản này, vốn không hề có người.

4/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 7

Chương 7.

Thân thủ và trạng thái của người này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ vào thời điểm ban đầu của hắn.

Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối với tôi là hết sức mới lạ. Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát cánh làm bất cứ chuyện gì. Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Hóa ra bất lúc nào cũng có thể chết là cảm giác như thế này.

-by Nam Phái Tam Thúc


Hôm qua từ Thâm Quyến về Hàng Châu, tài xế xe riêng trên đường là một cựu chiến binh trong chiến tranh Trung Việt. Bố của em họ tôi cũng thế, hồi bé tôi được nghe kể nhiều chuyện lắm, nhưng hồi ấy chắc là vì tâm hồn trẻ thơ nên không quá để ý, hoặc là vì quá nhỏ, không biết giết ngườ là cái cảm giác gì, cho nên không có ấn tượng gì quá mạnh mẽ.

Tôi cực kỳ tò mò về chiến tranh, không phải tôi đầy nhiệt huyết mà thích cái cảm giác tiến lên giữa mưa bom bão đạn. Điều mà tôi tò mò, đó là nỗi sợ hãi khi người ta có thể chết bất kỳ lúc nào.

Nỗi sợ hãi đó có lẽ bắt nguồn từ lời kêu gọi trước khi ra chiến trường. Mới đầu khi ra chiến trường, nhiều người thường cho là mình đặc biệt, ý kiến và nhận xét của mình ít nhiều là quan trọng đối với người xung quanh, có lẽ tất cả đều nghĩ như thế, cho đến lần xung kích đầu tiên, mới nhận ra là không phải. Trình tự trúng đạn của người bên cạnh mình không hề hợp lý như mình tưởng, nếu mình có thể may mắn sống sót, thì điều đó cũng không hề làm tăng thêm cái cảm giác “mình thật đặc biệt” một chút nào. Ngược lại, đó là một cảm giác hết sức dữ dội, cái cảm giác rằng mình không hề đặc biệt, và cho đến lượt xung kích tiếp theo, mình có thể bị trúng đạn, vào bất cứ một giây một khắc nào.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 6

Chương 6.

Muộn Du Bình rút ra tổng cộng tám cái đinh gỗ, rồi đẩy hai tấm ván gỗ lên, lộ ra một cái khe hở tạm đủ để người chui lọt. Sau này khi tra xét lại tư liệu tôi mới biết, nếu như hắn ta không làm thế, lối đi có thể ẩn nấp an toàn nhất của chúng tôi chính là chui lên từ hố xí. Muộn Du Bình trước khi chui lên dò đường, hắn ta đặt một cái còi dưới đầu lưỡi của mình, rồi mới trèo lên vào trong nhà sàn. Không lâu sau, chúng tôi nghe thấy một tràng những tiếng nghe như “két két két két”.

Tôi nghe không hiểu tiếng huýt này, chỉ cảm thấy rất giống tiếng ván sàn gỗ của một ngôi nhà gỗ bị đè ép mà phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhưng xét từ hành vi của Xà Tổ, tôi liền đoán ra được, có lẽ tiếng huýt này có nghĩa là “an toàn”.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 5

Chương 5.

Trong nháy mắt khi xuống nước, tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình có rất nhiều thứ, mấy thứ này gần như tôi đều mang theo hết bên mình, đến khi xuống nước, tất cả đều sống lại, rời khỏi thân thể tôi.

Đó là vô số rắn cả lớn cả bé, chui ra từ trong “thủy kháo” của tôi, đủ mọi màu sắc, bắt đầu uốn lượn bơi xung quay tôi. Nước chảy xiết, sức chúng không đủ, đều quấn quanh người tôi.

“Đến lúc thì huýt sáo để liên lạc.” Tẩu Thuốc căn dặn, ba người cùng lúc buông tay, thuận theo dòng nước mà lặn xuống.

Trong nháy mắt, tất cả rắn trên người tôi rời ra, bắt đầu bơi xuôi dòng ở ngay bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cực kỳ.

2/9/15

[Lão Cửu Môn] Nhị Nguyệt Hồng - Cứu chuộc

Nhị Nguyệt Hồng: Cứu chuộc.




Xếp vào hàng Nhị gia, gọi là Nhị Nguyệt Hồng, là một vai đào hát tuồng, trong một gánh hát kịch Hoa Cổ ở Trường Sa, coi như là có tiếng tăm.

Địa bàn của Nhị Nguyệt Hồng là kiểu địa bàn điển hình của dân trộm mộ trong xã hội cũ. Ngoài mặt là một ông chủ gánh hát, mang theo gánh hát vào nam ra bắc, kỳ thực, ban ngày diễn tuồng, ban đêm đi trộm mộ, đồ nghề đều giấu hết trong các rương quần áo, mỗi người trong gánh hát đều có võ công căn bản, mỗi lần xuống đấu cũng là kỳ cảnh. Ông nội tôi nói, ông từng được mở mang tầm mắt một lần, đám người ấy đổ một cái đấu con, căn bản không cần chạm đến đáy mộ, chỉ dùng một cây gậy trúc bám vào tường mộ mà đi, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, công phu ấy không biết làm sao mà luyện thành.

Nhị Nguyệt Hồng không chỉ có giọng hát tuyệt đẹp, thân mang tuyệt kỹ, hơn nữa, nghe đâu còn là một mỹ nam tử, chuyện phong lưu phong nhã vô hạn, có quan hệ mập mờ với rất nhiều người đẹp nổi danh, thích đắm mình trong kỹ viện.

[Lão Cửu Môn] Trương Đại Phật Gia - Trách nhiệm

Trương Đại Phật gia: Trách nhiệm.





Phải, hắn làm vậy là có lý do.

Nhưng dù có nói ra, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Chung quy, vẫn có một người bị một người hận.

Bên bờ Tùng Hoa Giang, băng đóng cả vạn dặm. Hơi lạnh toát ra từ băng, xông lên bờ đê ven sông, như muốn đông cứng tất cả mọi vật.

Trên bờ đê cũng đóng cứng một lớp băng mỏng, không biết là do hơi nước xông lên ngưng đọng lại, hay là tàn dư còn lại sau khi tuyết bị san hết đi.

Trương Khải Sơn khoác áo bành tô đen, toàn thân cao thấp mũ áo chỉnh tề, vậy mà vẫn có cảm giác hơi ấm trên người đang bị hút hết vào lòng sông không thương tiếc.

Lâu lắm rồi chưa về lại mảnh đất này, cớ sao lại có chút không quen?