Chương 15.
“Mày có cách gì?” Đũa sắt vừa cố gắng
đọc tư liệu tiếng Anh vừa nói, ngữ khí đã hơi dịu đi. Anh Tiểu Trương bôi dầu
lên tóc xong, vịn vào cửa sổ ngó ra nhìn một lượt, sau đó quay lại gạt hết đống
vụn cỏ tranh vừa nãy bị xé rơi từ trên trần xuống, lấy từ dưới đầu lưỡi của
mình một vật gì màu đen ra.
Đó là một miếng sắt vô cùng sắc bén.
Y ngồi xổm xuống, lấy mảnh sắt ra, bắt đầu vẽ trên sàn nhà gỗ.
“Bản này chia làm ba phần, chỗ chúng
ta dừng lại lúc trước là đồn lũy, là phần ở ngoài cùng của bản. Vị trí hiện giờ
chúng ta đang đứng là tiền trại, là khu vực nhà ở của dân bản, rất rộng, rất
nhiều nhà sàn. Đằng sau tiền trại, tất phải có hậu trại, hậu trại chắc là bị
bao quanh bởi dãy núi phía sau và tiền trại phía trước, Bimaw ở trong đấy. Hậu
trại này là một cấm địa, không một ai biết trong đó là như thế nào, Tát hồi trước
từng lén xông vào trong nội trại rồi, có thể nói là người duy nhất biết tình
hình trong bản, nhưng hiện giờ tung tích không rõ, không thể trông cậy vào được.”
Y nói tiếp: “Năm đó nhóm thám hiểm trở về từ rừng rậm, Bimaw dẫn đường có thể
đã mang tất cả mọi thứ trở về, toàn bộ đều ở trong nội trại đấy, nhiệm vụ hàng
đầu cần phải hoàn thành đó là tiến vào trong nội trại, giờ ta đang trong cảnh
khốn đốn, không có Tát, chúng ta không biết tuyến đường đi vào trong bản, mà đồng
thời, chúng ta cũng không biết tình hình ở trong đó ra sao nữa.”