17/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 7

Chương 7. Trò nói thật.

Tiểu Hoa im lặng chốc lát, tôi lại gào lên: “Sao không nói gì rồi?”

“Tớ đang đánh giá mức độ mạo hiểm.” Tiểu Hoa đáp.

“Nói chuyện thì có cái gì mạo hiểm?”

“Nếu như là nói thật lòng, đương nhiên là có mạo hiểm.” Tiểu Hoa dừng lại một chút: “Khi nào thì bắt đầu kế hoạch của cậu?”

Tinh thần và cơ thể tôi đều đang trong trạng thái rất kích động, lúc này tôi bắt đầu hơi thở dốc, không dám vịn vào lan can mục nát ở bên cạnh. Nhìn xuống dưới, đã leo lên được bảy tám tầng rồi. Lối vào bên dưới đã không còn thấy rõ nữa.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 6

Chương 6. Leo cầu thang.

Cậu ta mặc áo phông vào, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Các động tác và hình thể của Tiểu Hoa từng phải chịu huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, cứ mượt mà lên bổng xuống trầm ấy. Cậu ta khép di động lại xong, nói vậy, khiến cậu ta trông có vẻ vô cùng lão luyện vô cùng tự chủ.

Tôi hơi ngứa mắt mấy thằng lúc nào cũng có thể tỏ vẻ đẹp trai. Nghĩ thầm, không phải đã nói thế hệ này chỉ có tôi là thông minh nhất hay sao? Nói xong cũng bắt đầu thấy tụt IQ, quả nhiên là tôi quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ là mượn cớ khoe mình đẹp trai thôi, thế mà tôi cũng tin được.

“Sao cậu phân tích ra được?” Tôi hỏi, cực kỳ gượng gạo, bởi vì chính tôi cũng chả nhìn ra cái gì cả.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 5

Chương 5. Có người kẹt ở trong này.


Tiểu Hoa tiến lên, lấy di động chụp một tấm hình. Tôi đứng dậy nhận lấy xem, phát hiện trên mông tôi quả nhiên cũng bị in dấu vết, những dấu vết này nhìn thoáng qua trông giống màu da thuộc cũ kỹ, giống với màu đệm ghế.

Trên đó là ba chữ, chữ thứ nhất và chữ thứ hai đều là “cứu”, chữ cuối cùng là “tôi”.

Cứu cứu tôi.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 4

Chương 4. Đàn dương cầm đầy bụi.


Nhìn kích cỡ của bóng đen này, nếu như phần tô đen trên bản thiết kế này đúng là chiếu theo kích cỡ thực tế mà vẽ, vậy thì cái thứ ở dưới lòng đất này, to gấp mười lần tòa nhà này.


Tính toán sơ sơ, diện tích đại khái có lẽ phải lên đến 20 nghìn mét vuông, với quy mô công trình này, đã đủ cho mấy cái kho hàng hoặc mười cái studio phim ảnh cỡ nhỏ rồi.


Đây là cái gì, tôi ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn dương cầm, Tiểu Hoa tựa vào thành đàn, nhìn chằm chằm bóng đen khổng lồ trên tấm vải trắng mà ngẩn ra.

[ĐMBK] Mười năm sau - Kết thúc.

END.



Rạng sáng tỉnh dậy, hôm nay là ngày cuối cùng trong ước hẹn rồi, tôi lay Bàn Tử gọi dậy. Rồi đi rửa mặt.

Hắn ta sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?

Câu đầu tiên hắn nói sẽ là gì?

Khi hắn bước ra, sẽ chỉ có một mình hắn thôi? Hay là cả một đám? Tôi có phải giết sạch cả đám đi theo hắn ra ngoài không? Tôi liền nạp đầy đạn dược, ngồi trước cửa thanh đồng, bưng hai khẩu súng.

Nghĩ một hồi, cảm thấy không thích hợp.

Thực ra cả đêm qua không chợp mắt, tôi ngáp một cái, đặt súng ra sau người.