Chương 5. Quan tài sắt.
Trương Khải Sơn nhìn lại, lập tức dừng
bước. Vừa nãy tinh thần hơi buông lỏng, có chút lơ là, Tề Thiết Chủy vừa nhắc
nhở một câu, ông ta mới nhận ra vấn đề.
Khác biệt ở ngay mặt ngoài, lớp sắt
bọc ngoài toa tàu cuối cùng đã được gia cố thêm nhiều, lớp sắt dày hơn, hàn kín
và nhiều hơn. Nhưng Trương Khải Sơn lại lờ mờ cảm thấy một sự khác biệt khác,
nhưng nghĩ mãi mà vẫn không rõ được cái cảm giác không ổn này là gì.
“Lão thầy bói, đừng có thừa nước đục
thả câu. Ông giải thích xem, nếu có lý, toa tàu cuối này không cần phải vào
trong nữa.”
“Phật Gia xem thường tôi.” Tề Thiết
Chủy liếc mắt nhìn Trương Khải Sơn, vừa rồi bị Trương Khải Sơn cưỡng ép lôi đi
những hai lần, thật là mất mặt, cho nên hắn phải đòi lại. Thế là, hắn bèn nắm lấy
tay Trương Khải Sơn, kéo đi vào trong sân ga mấy bước, rồi quay lại chỉ vào đầu
tàu, giải thích từng toa từng toa một.
“Toa đầu tiên: trong toa bừa bộn
toàn những quan tài cổ, có một số có quách đá, một số chỉ có mỗi áo quan, bên
trên đều có đánh số.” Tề Thiết Chủy nói: “Xem những chữ đánh dấu trên đó thì thấy,
những quan tài này đa phần đều đến từ cùng một ngôi mộ, không biết Phật Gia có
phát hiện hay không, kích cỡ to nhỏ của những quan tài này, xét tổng thể thì
không chênh nhau là mấy, cho nên, có lẽ tất cả đều là quan tài bồi táng. Xuống
phía dưới nữa là toa tàu để nghỉ ngơi, tất cả những người áp tải chuyến hàng
này đều ở trong toa tàu đó. Xuống dưới nữa lại là toa chứa hàng – hay chính là
toa cuối cùng này.”