4/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 7

Chương 7.

Thân thủ và trạng thái của người này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ vào thời điểm ban đầu của hắn.

Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối với tôi là hết sức mới lạ. Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát cánh làm bất cứ chuyện gì. Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Hóa ra bất lúc nào cũng có thể chết là cảm giác như thế này.

-by Nam Phái Tam Thúc


Hôm qua từ Thâm Quyến về Hàng Châu, tài xế xe riêng trên đường là một cựu chiến binh trong chiến tranh Trung Việt. Bố của em họ tôi cũng thế, hồi bé tôi được nghe kể nhiều chuyện lắm, nhưng hồi ấy chắc là vì tâm hồn trẻ thơ nên không quá để ý, hoặc là vì quá nhỏ, không biết giết ngườ là cái cảm giác gì, cho nên không có ấn tượng gì quá mạnh mẽ.

Tôi cực kỳ tò mò về chiến tranh, không phải tôi đầy nhiệt huyết mà thích cái cảm giác tiến lên giữa mưa bom bão đạn. Điều mà tôi tò mò, đó là nỗi sợ hãi khi người ta có thể chết bất kỳ lúc nào.

Nỗi sợ hãi đó có lẽ bắt nguồn từ lời kêu gọi trước khi ra chiến trường. Mới đầu khi ra chiến trường, nhiều người thường cho là mình đặc biệt, ý kiến và nhận xét của mình ít nhiều là quan trọng đối với người xung quanh, có lẽ tất cả đều nghĩ như thế, cho đến lần xung kích đầu tiên, mới nhận ra là không phải. Trình tự trúng đạn của người bên cạnh mình không hề hợp lý như mình tưởng, nếu mình có thể may mắn sống sót, thì điều đó cũng không hề làm tăng thêm cái cảm giác “mình thật đặc biệt” một chút nào. Ngược lại, đó là một cảm giác hết sức dữ dội, cái cảm giác rằng mình không hề đặc biệt, và cho đến lượt xung kích tiếp theo, mình có thể bị trúng đạn, vào bất cứ một giây một khắc nào.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 6

Chương 6.

Muộn Du Bình rút ra tổng cộng tám cái đinh gỗ, rồi đẩy hai tấm ván gỗ lên, lộ ra một cái khe hở tạm đủ để người chui lọt. Sau này khi tra xét lại tư liệu tôi mới biết, nếu như hắn ta không làm thế, lối đi có thể ẩn nấp an toàn nhất của chúng tôi chính là chui lên từ hố xí. Muộn Du Bình trước khi chui lên dò đường, hắn ta đặt một cái còi dưới đầu lưỡi của mình, rồi mới trèo lên vào trong nhà sàn. Không lâu sau, chúng tôi nghe thấy một tràng những tiếng nghe như “két két két két”.

Tôi nghe không hiểu tiếng huýt này, chỉ cảm thấy rất giống tiếng ván sàn gỗ của một ngôi nhà gỗ bị đè ép mà phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhưng xét từ hành vi của Xà Tổ, tôi liền đoán ra được, có lẽ tiếng huýt này có nghĩa là “an toàn”.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 5

Chương 5.

Trong nháy mắt khi xuống nước, tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình có rất nhiều thứ, mấy thứ này gần như tôi đều mang theo hết bên mình, đến khi xuống nước, tất cả đều sống lại, rời khỏi thân thể tôi.

Đó là vô số rắn cả lớn cả bé, chui ra từ trong “thủy kháo” của tôi, đủ mọi màu sắc, bắt đầu uốn lượn bơi xung quay tôi. Nước chảy xiết, sức chúng không đủ, đều quấn quanh người tôi.

“Đến lúc thì huýt sáo để liên lạc.” Tẩu Thuốc căn dặn, ba người cùng lúc buông tay, thuận theo dòng nước mà lặn xuống.

Trong nháy mắt, tất cả rắn trên người tôi rời ra, bắt đầu bơi xuôi dòng ở ngay bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cực kỳ.