Chương 7.
Thân thủ và trạng thái của người
này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm
giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ
vào thời điểm ban đầu của hắn.
Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm
giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi
chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối
với tôi là hết sức mới lạ. Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là
tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà
tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát
cánh làm bất cứ chuyện gì. Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên
trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi
không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi
đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.