31/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 4

Chương 4.

Trôi thẳng một đường vào sâu trong hẻm núi, hai bên bờ càng ngày càng xuất hiện nhiều rào trại làng bản, nhưng không hiểu sao, suốt dọc đường không thấy một ai. Chỉ có tiếng tù và trầm đục đi theo. Điều này không khỏi làm tôi cảm thấy, toàn bộ thung lũng này có một vẻ thù địch. Không biết có phải bây giờ đã có các loại cung nỏ đang âm thầm bí mật nhắm ngay vào đám người chúng tôi.

Nhưng việc này có chút không hợp lý, dù sao thì tranh chấp giữa các bộ tộc cũng không đến mức căng thẳng như thế. Chúng tôi chỉ có lèo tèo vài ba người mà cả bản làng phải phòng bị đến mức này, có hơi không hợp lẽ thường.

30/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 3

Chương 3.

Nói xong, toàn bộ người trên bè đều lập tức im lặng. Mỗi người tay cầm vũ khí của mình, mắt nhìn về phía những chòi gác treo ở hai bên vách đá hẻm núi. Đó là những chòi canh bằng gỗ đá giản đơn xây dựng giữa lưng chừng vách núi, từ trên cao nhìn xuống, khiến những kẻ xuôi theo giữa dòng bên dưới hẻm núi là bọn tôi có cảm giác vô cùng uy hiếp. Tiếng tù và trầm bỗng dần dần ngừng lại, chúng tôi cũng biết, tin tức bọn tôi tiến vào thung lũng đã không còn là điều gì bí ẩn nữa.

Sau khi tiến vào khu vực này, dòng chảy của sông trở nên chậm lại, mặt nước dần khoan thai, tôi nhận thấy trên vách đá dựng đá có mọc đầy một loại cây leo rễ chùm, quấn quanh các bụi cây và các tảng đá, có một số mọc men theo góc nhô ra của vách đá (chính là phần đỉnh vách đá nhô ra ngoài so với phần chân vách đá, giống như một mái hiên vậy.), treo lơ lửng xuống dưới, xù xì như cành cây đa, to như rễ khí, từng sợi dây leo mọc xen lẫn với những thực vật kí sinh khác nhỏ hơn.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 2

Chương 2.

Thằng bé người Di nói xong, bên cạnh có kẻ cười khẩy đáp lời: “Giờ mà mày còn giả bộ làm người tốt à? Thế lúc mày chém cha mày rồi chạy khỏi bản ấy, sao không ra tay nhẹ một chút.” Người nói là một gã công tử bột ngồi ở mép bè tre, mặt không chút máu, người gầy nhẳng, mặc sơ mi trắng, trên túi áo trước ngực còn gài một cây bút máy, đeo một cặp kính. Nhìn trông như thanh niên trí thức điển hình vào những thập niên 70 – 80. Nhưng tôi chú ý thấy tay phải của y có ngón giữa và ngón trỏ cực kỳ dài.

Thằng bé người Di tay sờ đến con dao của mình, lạnh lùng nhìn tên Công Tử Bột, Công Tử Bột cũng không tỏ ra yếu kém chút nào.

29/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 1

Chương 1.

Tôi tìm kiếm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, tìm kiếm đã rất lâu.

Cửa tiệm của tôi không được, tuy rằng trước nay khách hàng tới cửa vẫn không nhiều lắm, nhưng một ngày cũng có vài lần phiền nhiễu, không phải Vương Minh vào hỏi cái này cái nọ, thì là đám người làm vào xếp đồ đạc. Nhà tôi cũng không được, tiếng xe chạy dưới nhà sẽ làm ảnh hưởng đến thứ tôi đang nhìn.

Về sau, tôi đến khu vực núi Bảo Thạch gần hang Hoàng Long, tìm một trạm biến thế nhỏ đã bị bỏ hoang. Trên đỉnh núi có một con đường đất nhỏ có thể dẫn đến đây, bởi vì bỏ hoang đã lâu, trên đường toàn là cỏ dại um tùm. Nếu không phải tôi là cái loại người cố chấp thì còn khướt mới tìm được.

28/8/15

[ĐMBK] Mục lục - Ảo mộng




Đạo mộ bút ký - Ảo mộng 

Chương 15 | Chương 16
Chương 17 | Chương 18
Chương 19 | Chương 20
Chương 21 | Chương 22
Chương 23 | Chương 24
Chương 25 | Chương 26
Chương 27 | Chương 28
Chương 29 | Chương 30
Chương 31

27/8/15

[Tin tức] Nam Phái Tam Thúc đáp lại tranh luận trên mạng về phim truyền hình mạng Đạo Mộ Bút Ký (Thượng)




Bởi vì tôi là một người viết kiểu visual writing, “Đạo mộ bút ký” bốn chữ này ngay từ ban đầu đã có thể trở thành một thứ khác. Tôi cho rằng, ngay từ ban đầu, nó đáng ra nên là một tác phẩm điện ảnh.

Tôi xem kịch bản, tôi đã chọn ra 2 diễn viên chính. Lý Dịch Phong và Dương Dương. Đối với các diễn viên khác, tôi đã có kiến nghị hết sức chuẩn xác. Trước khi làm hiệu ứng kỹ xảo, tôi đã xem bản thô, bởi vì kỹ xảo làm rất chậm, cho nên tôi còn chưa xem bản phim hoàn thiện. Bao gồm ví dụ như, phim này là do công ty này làm, người ta sẽ dùng nghệ sĩ của công ty người ta, đối với tôi thì, trong phạm vi mà công ty này cho tôi với trong phạm vi người ta chọn lựa ra, tôi đã chọn ra người thích hợp nhất để làm việc này. Cho nên có vài điểm lần này tôi rất rõ ràng rồi, đó là kịch bản như thế nào hình như chả liên quan gì đến thành phẩm quay chụp ra, xem kịch bản cũng vô dụng (cười). Kịch bản thì tôi hài lòng rồi, biên kịch là người đã đọc rất nhiều sách, anh ấy rất hiểu ĐMBK, bởi vì hiểu cho nên có thể len lén đưa khách sạn Tân Nguyệt lên. Anh ấy có tư tâm ở trong đó, sau đó, giám chế là fan sách rất đáng tin cậy, rất nhiều đoạn chính giám chế đã quỳ xuống trước mặt rất nhiều người, nói “mọi người nhất định phải tin tôi, việc này chính là như thế. Cậu không thể dựa vào logic của mình mà làm được, cậu phải dựa vào logic của cuốn sách này mà làm”. Cho nên giám chế rất khổ, nhưng mà ở Trung Quốc, cái gọi là giám chế, thực ra quyền lực không lớn, cho nên dẫn đến rất nhiều vấn đề về sau. Hai diễn viên Lý Dịch Phong và Dương Dương, tôi thấy hai người cũng rất OK. Trạng thái của Lý Dịch Phong cho tôi cảm giác rất tương tự Ngô Tà. Còn Dương Dương, vôn cậu ấy tuổi hơi trẻ, nhưng mà ngoại hình cậu ấy, cực kỳ thích hợp. Cho nên tôi nghĩ phần lớn khâu chuẩn bị ban đầu không có vấn đề gì cả. Vấn đề cốt lõi của bộ phim này nằm ở vấn đề cân bằng trong khâu chế tác. Hai tập đầu mà gọi là “tập mở đầu” ấy, là quay lúc cuối cùng. Lúc ấy đoàn làm phim chẳng còn ai rồi, vốn là đi Tây Tạng quay, vốn là mặc áo dài Tây Tạng, đi ra khỏi núi tuyết, ứng với một mở đầu rất thú vị cho Tạng Hải Hoa. Nhưng để tiết kiệm chi phí, liền đổi Tây Tạng thành Nội Mông, thì lại chả có tuyết rồi. Thành bão cát rồi, Tiểu Ca cũng không thể mặc áo Tạng rồi, tất cả các điểm trong kịch bản đều không đạt được rồi. Đối với người trong nghề, tôi nghĩ tôi không đến Tây Tạng được, thôi tôi quay ở Nội Mông vậy, nhưng mà nó là một tác phẩm cải biên từ sách thành phim, không có ai nói cho họ biết Tây Tạng với Nội Mông khác nhau nhiều thế nào, rõ ràng là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau. Không có ai cho bọn họ biết điều ấy.

Về sau tôi có hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo “Đâu có đâu, trong kịch bản của tôi rõ ràng là viết là Nội Mông mà”. Thế là tôi đi hỏi, sao lại có kịch bản phiên bản Nội Mông vậy. Nhưng tôi nhận ra là không hỏi được, không ai biết việc này cả, biên kịch về sau vì một số vấn đề cho nên không được phép đến trường quay rồi (cười). Biên kịch, thật xin lỗi, xin anh đừng đến tham dự vào công việc của chúng tôi nữa. Trong đoàn có đến một nửa là fan ĐMBK, một nửa không phải là fan, như thế là biến thành một quá trình PK vô cùng ác liệt rồi, chắc chắn phải có thắng có thua. Công việc vô cùng to lớn mà chúng tôi phải làm là, nỗ lực biến bộ quần áo Bugles kia của Tiểu Ca thành bộ đồ bó sát về sau kia kìa. Công cuộc đó đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và thể lực đấy. Hồi đó chúng tôi vốn không thể nào thuyết phục được stylist. Stylist nói như thế nó mới ma quái bí ẩn, tôi nói, thực sự là không phải như thế mà, anh ấy nói đó chính là ma quái, anh muốn mời tôi làm thì cứ dùng thiết kế đó đi. Hồi đó đã quay, quay xong, tất cả bọn tôi xem rồi, tôi cảm thấy không được rồi, tôi nói, thế này thì tôi không thể tham gia quảng cáo rồi, tôi nói anh nhất định phải đổi đi, về sau mới đổi thành được bộ trang phục ở đoạn sau của Tiểu Ca đấy. Cho nên, quay phim chuyển thể này, nếu muốn hoàn toàn giống hệt nguyên tác thì mình nhất định phải tìm một team trong đó có đa số là fan nguyên tác, thế mới có điểm chung được. Mỗi người nắm giữ bản quyền nguyên tác đều phải chịu đựng chuyện này, rất bình thường, cho nên tôi không có biện minh gì. Điều mà tôi hối hận đó là, thực ra hồi đó tôi có thể làm được nhiều hơn nữa, nhưng mà vì tôi nghĩ bản quyền tư liệu này còn chưa được chứng thực trong giới điện ảnh, cho nên tôi không có tự tin mà nói nhiều lời gì to tát, trải qua sự việc lần này và phản ứng của công chúng, về sau tôi phát biểu gì đó sẽ nhiều khích lệ hơn. Có người khác nói với tôi, quyển sách này của anh, fan sách của anh chọn thế, nhưng cái chúng ta làm là phim truyền hình, đừng có đem fan sách của anh ra mà nói với tôi. Nhiều người lấy những lời lẽ này ra để chèn ép tôi, hồi trước thì tôi còn không biết hồi đáp thế nào, giờ thì tôi làm được rồi, giờ tôi tuyên bố thế này: ấm ức này các anh phải chịu thôi, nếu anh cần kinh nghiệm của tôi để giúp cho anh, thì hãy tử tế với những fan sách này đi, như thế thì anh mới nghe được lời tôi, lời tôi nói là đúng.

Phim truyền hình, bây giờ tôi có thể nói rằng, có lẽ cá nhân tôi trong toàn bộ vấn đề kiểm soát này là thất bại rồi. Nhưng mà, thành tựu của phim truyền hình là rất thành công, là một bước tiến rất lớn rồi. Đặc biệt là với đề tài này, có thể xuất hiện trên màn ảnh lần đầu tiên ở Trung Quốc, nếu như chúng tôi có thể tiếp tục duy trì, nếu cứ thế này, như thế các thể loại phim của Trung Quốc sẽ liên tiếp xuất hiện. Về phương diện này, dù nói thế nào thì đối với bộ phim này, tất cả những người đã nỗ lực, bọn họ đều có sự đóng góp của mình.

Thực ra tôi vẫn chỉ là một người kể chuyện. Thực ra mục đích của tôi vẫn là truyền tải câu chuyện dưới nhiều phương thức khác nhau, nào là game, phim điện ảnh, phim trên mạng, truyện tranh. Tôi muốn nhìn câu chuyện xuất hiện dưới các hệ thống khác nhau. Đấy là mục đích cuối cùng của tôi. Game vẫn luôn là một phần cầu mà chẳng được của tôi. ĐMBK, tôi từng muốn tự tay làm một game cho nó, nhưng mà tôi vẫn luôn rất lận đận với game. Hồi mới bắt đầu là ủy quyền cho một công ty game không quen thuộc với truyện lắm. Xem xong tôi liền ngây ra vì kinh ngạc, tôi nhìn thấy một Ngô Tà mặc áo giáp phương Tây, tay cầm một thanh trọng kiếm cỡ bự, đứng trong đó chém bươm bướm. Tôi nói, xin anh hãy giải thích một chút, chương nào trong tiểu thuyết của tôi có đoạn này vậy, trong đấy còn nuôi gấu mèo nữa chứ, rồi còn có rất nhiều con pet nữa, có thể mua trứng. Tôi nói, ơ mộ đâu, tôi nói ít nhất cũng phải cho tôi mấy ngôi mộ chứ, đây là mộ đấy thôi, tôi nói đấy đâu phải, đây rõ ràng là một ngôi làng mà. Người ta nói, cái này, bọn tôi chỉ cần tác quyền cái này, thu hút người chơi thôi, nội dung thì là chuyện không liên quan. Vừa nhìn đã không đúng rồi, chuyện như thế này vẫn còn lại vấn đề rất lớn. Tôi lần này cuối cùng cũng tìm được rồi, là đều quen thuộc với truyện, bây giờ thứ mà chúng tôi có đó là một nhà phát hành rất tốt. Toàn bộ hệ thống trị số và số liệu đều tương đối hợp với truyện. Game này có thể đạt đến chất lượng khá cao, đưa ra trước công chúng, logic của nó rất bình thường, không giống mấy game trước đây của tôi, logic đều không bình thường. Dự kiến là vào cuối năm nay có thể gặp mọi người rồi.

Nếu mình muốn câu chuyện của mình có thể tiếp tục lưu truyền, vậy thì mình phải truyền tải nó thông qua nhiều phương thức khác nhau. Manhua, game, điện ảnh, phim truyền hình, tôi hy vọng có thể chuẩn bị hết những thứ này. Trong toàn bộ hệ thống này, chúng tôi vứt bỏ một số chi tiết tiêu cực không được vui vẻ lắm, phần lớn sự trả giá của con người vẫn là hướng về cái đúng. Tôi phải cảm ơn bọn họ.

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử - Cuộc sống của Ngô Tà trên đảo biệt lập

1.
“Tôi không định tống cổ cậu đi, nếu mà tôi muốn đá cậu đi, thì đã ra cho cậu một đề thi còn quái hơn nữa rồi.” Hắc Hạt Tử đang quạt lửa, trên mặt đất là bếp lò con con dùng đá đắp thành, lửa dần cháy vượng lên.

Xung quanh là một cánh đồng hoang, đã bị bỏ hoang một thời gian, cỏ dại mọc dài đến tận đầu gối, có vàng úa, có khô quắt, cũng có xanh um tươi tốt. Rõ ràng là một hệ sinh thái, trong tĩnh lặng, có cái bị đào thải, có cái thì sống sót.

“Riêng cái đề bài này của anh thôi, với tôi đã đủ quái rồi.” Tôi nói. Lại giúp thêm lửa. Cỏ trên đồng hoang có hơi ẩm, khói mù mịt. Hun đến mức tôi không mở to mắt ra nổi.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện.” Hắn ta tìm một tảng đá, ngồi xếp bằng xuống. “Trước đây tôi có một, tên tay sai. Cậu ta lúc nào cũng muốn theo học tôi, tính cách cậu ta hơi có vấn đề, thích đánh nhau và khoe mẽ, nhưng mà cũng rất cố chấp, nhất định cứ phải theo học tôi cơ, tôi cũng hết cách, đành cho cậu ta một đề bài khó.”

26/8/15

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử

1.
Ngô Tà nằm sấp trên giường mát xa, đầu quay xuống dưới nhìn sàn nhà.

Đôi giày da của Kính Râm đi qua đi lại trước mặt anh.

“Không ngờ anh còn biết tẩm quất mát xa.” Ngô Tà có hơi thiếu tự tin, nói: “Loại người như anh học kỹ năng này để làm gì?”

“Phòng xa thôi.” Kính Râm nói: “Nếu cậu biết mình một ngày nào đó sẽ thành đui mù, làm mấy việc này cũng không lạ lùng gì.”

“Vậy cũng không cần học mát xa, cái nghề kiếm cơm của người mù chứ, bộ tiền để dành của anh không đủ sống nửa đời còn lại à?”

“Cái tôi học không phải nghề mát xa của người mù, cái tôi học là phương pháp dùng hai tay để nhận biết thế giới này.” Hắc Hạt Tử xóa bóp các khớp xương ở gáy Ngô Tà, “Cậu chỉ việc nằm trên một cái giường mát xa, đã cho rằng tôi muốn mát xa cho cậu, tư duy kiểu này thì không được.”

24/8/15

[ĐMBK] Tạng Hải Hoa - Ba ngày tĩnh lặng





1.
Trong nhà rất ấm áp, cho dù ngoài trời có rét lạnh đến nhường nào, ở trong này vẫn khiến lòng người yên bình và tỉnh táo lại. Không còn một chút mệt nhọc của đêm lạnh rét mướt nào.

Tiểu Lạt ma biết giờ tụng kinh của Trương Khởi Linh vẫn chưa xong, cậu thấy anh ta vẫn ngày ngày sáng sớm đã ra ngoài, đến trước tảng đá ở trong sân viện kia, gõ gõ lên đó chẳng có chút mục đích gì. Thượng sư nói, hình dạng sau cùng của tảng đá này, chính là thứ mà trong lòng Trương Khởi Linh vẫn luôn nghĩ tới.

Trương Khởi Linh cần phải biết mình là ai. Anh ta cũng phải hiểu thấu được, cái khái niệm “muốn” này.

Tiểu Lạt ma cảm thấy rất kỳ lạ, anh này chẳng giống người khác gì cả, người khác trời sinh đã được trao cho những ham muốn và động lực, như là, ta phải làm những gì, ta muốn làm những gì. Còn cái người tên là Trương Khởi Linh này, hình như trời sinh đã không thể hiểu được hai điều này.

21/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 21 (Hoàn)

Chương 21. Tôi đến rồi.

Cứ thế, tôi tiễn Đường Tống lên đường. Nói thật, lúc đang nói chuyện, toàn thân tôi đều đổ mồ hôi lạnh.

Hồi ở trong căn nhà cũ ở quê, tôi ở trong căn nhà mà ngày trước chú Ba tôi ở, nhìn thấy bộ thẻ bài hồi bé tôi hay chơi với chú Ba. Hồi đó tôi thật ngây thơ ấu trĩ, cứ tưởng chú Ba dạy tôi trò chơi phức tạp như thế, thật chỉ là một trò chơi, bây giờ mở ngăn kéo chú Ba ra, nhìn thấy bộ bài cũ kỹ vàng ệch này nằm ở tận cùng bên trong ngăn kéo, lớp da dê bọc bên ngoài đã mất đi độ đàn hồi, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

Những nhân vật Thủy Hử trên thẻ bài, rất đơn giản thô sơ, nhưng khi mỗi nhân vật khác nhau xếp lại thành một hàng, nhìn dưới ánh mặt trời, những đường nét trên người nhân vật sẽ tạo thành những điểm giao nhau khác nhau, hồi xưa chú Ba hay dạy tôi đọc đồng dao, chính là để xếp những tổ hợp lá bài này.

Bây giờ nghĩ lại, đối với tôi cái thời chỉ là một thằng ranh con hồi ấy, thì bài đồng dao đó thực sự dài quá, nếu không phải vì nó đem toàn bộ truyện Thủy Hử vào thì chắc là tôi đã không khắc ghi trong trí nhớ kỹ đến vậy.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 20

Chương 20. Truy nguyên.

Đường Tống bắt chước tôi, đưa tay lên xoa đầu tóc tôi: “Anh nói cái gì thế? Ăn bậy cái gì rồi hả, đầu óc có vấn đề hay sao thế? Sao anh lúc thì bình thường lúc thì không bình thường vậy? Thật đáng thương.”

Tôi hất tay cô ta xuống, tôi ghét nhất là cái kiểu người hay giả vờ như quen thân tôi lắm, thực ra chỉ mới biết tôi có một ngày này. Tôi nói: “Cô biết tôi đã trải qua rất nhiều chuyện ở khu Tạng, tôi biết kẻ địch của mình, bọn chúng không phải hạng người có hứng thú với tình cảm hay tính mạng con người. Nếu như bọn chúng biết đó là cái bẫy, đi vào liền không thể đi ra, bọn chúng sẽ không lưỡng lự chần chừ ở bên ngoài, bọn chúng sẽ trực tiếp phái một người có thể hi sinh xuống đó, mang tin tức ra cho chúng thông qua một cách thức nào đó, sau đó cứ mặc kệ vật hi sinh kẹt ở trong bẫy đó. Nhưng tôi tin, không phải bất cứ ai trong bọn chúng cũng không có chút tình cảm nào với sinh mạng và thế giới này, có những người trời sinh đã nhạy cảm, họ sẽ sợ hãi trước cái chết. Đặc biệt là, khi nghĩ đến việc mình sẽ hoàn toàn mắc kẹt đến chết trong bóng tối, nơi này có tích trữ thức ăn, có lẽ sẽ phải một thân một mình sống dưới lòng đất này mười mấy năm, cuối cùng phát điên mà chết, điều này còn khủng khiếp hơn cả cái chết thuần túy.”

Đường Tống im lặng.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 19

Chương 19. Tôi đã nhìn thấu tất cả từ lâu.

“Mười một cơ quan, nhất định phải theo trình tự à?” Tôi hỏi.

“Em không biết, nhưng cứ dựa theo trình tự thì chắc là chắc chắn hơn.” Đường Tống đáp.

“Cho nên, tọa độ trên đàn dương cầm, là do em viết?”

Đường Tống gật đầu: “Căn phòng đầu tiên là dùng để tách hai người ra, chỉ cần trong hai anh có một người chạm đến cơ quan nằm ở tọa độ đó, căn phòng sẽ xảy ra biến đổi, trừ phi hai anh ôm nhau chứ không thì chắc chắn sẽ bị tách ra. Em vẫn thử tách hai người ra.”

Ăn ở giữa núi rừng nhiều quá rồi, người trong nghề này, thường không dễ gì tách nhau ra hành động.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 18

Chương 18. Mười một căn phòng.

Đường Tống lập tức gọi tôi đứng lại.

“Ở chỗ em!” Cô bé kêu lên: “Thứ kia, đang ở chỗ em.”

Tôi dừng lại, nhìn cô bé. Cô đang cầm một vật trong tay, nhìn tôi.

“Ông nội tìm thấy vật này trong ba lô của thi thể kia, ông bèn để lại nó cùng với những thông tin vừa nãy cho em.” Tôi tiến đến, thấy vật trong tay cô bé rất nhỏ, ngay khi tôi định cầm lấy vật trên tay cô nàng lên, thì cô ta đột nhiên bỏ thứ đó vào trong miệng, nuốt xuống.

Tôi nhướng mày, đi tới tóm lấy cô bé. Cô nàng vừa nghẹn họng vừa chạy về phía sau, vừa chạy vừa nhảy. Đến khi tôi níu lấy tóc cô nàng kéo xuống ấn vào tường, thì cô ta đã nuốt vật kia xuống rồi.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 17

Chương 17. Tìm kiếm.

“Sau đó thì sao?” Không có hành động tiếp theo nữa, vậy có khác gì tự sát.

Cô bé lập tức khóc nấc lên, che mặt nói: “Làm sao em biết sau đó thế nào, em đã cho anh xem hết những hình vẽ này rồi. Em đã cố hết sức rồi.”

Cho nên, những kẻ đó đã thiết kế để tôi vào trong căn nhà này, đối với bọn chúng, dụ tôi tiến vào một nơi hoặc sự việc nào đó thì quá dễ dàng.

Có lẽ, bọn chúng đã thử dùng hết tất cả những mối quan hệ với những tất cả những ở ở bên cạnh tôi, tôi không biết vì sao Tiểu Hoa bỗng dưng muốn kiểm kho, nhưng rất có thể lý do là do người khác tạo ra. Mà kiểm kho thì cần người. Bọn chúng sử dụng đủ các phương pháp, khiến Tiểu Hoa không thể tìm được ai khác, chỉ có thể chọn tôi.

20/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 16

Chương 16. Suy đoán.

Bầu không khí này làm tôi có hơi khó thở. Lại một lần nữa, sau vụ ở Tây Tạng, tôi lại cảm thấy được áp lực và nguy hiểm vô hình kề cận. Nghĩ đến gia tộc của tôi thường xuyên phải sống trong cái áp lực này, tôi vô cùng thấu hiểu cảm giác của họ khi đặt cho tôi cái tên này.

Cô bé kia còn hỏi tôi: “Vậy ông tôi đang ở đâu rồi?”

Tôi ôm lấy bả vai cô bé: “Tôi hỏi em mấy câu, tình hình bây giờ gay go hơn em tưởng rất nhiều, cho nên lần này phải thành thật trả lời tôi mấy câu hỏi này.”

Cô bé muốn giãy giụa khỏi tôi, đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng mà tôi giữ rất chặt.

“Ông nội em biến mất từ bao giờ?”

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 15

Chương 15. Cái bẫy.

“Tên ngốc kia cuối cùng ra sao?” Tôi hỏi cô bé gái, nếu như tôi không đoán sai, tên ngốc này cuối cùng hẳn đã chết rồi.

Cô bé chỉ vào mặt đất phía trước tôi, “Hắn ta vẽ xong bức tranh này thì chết rồi. Chết ở đây này.”

Rất lâu trước đây, khi tôi ở Nepan và Medog, cũng đã nghe rất nhiều truyền thuyết áng thơ về thiên phú. Rất nhiều người sau một cơn bệnh nặng, tự dưng có thể đọc thuộc làu làu sử thi mấy triệu chữ. Họ không thừa nhận là đã được truyền lại từ cha hoặc từ thầy, chỉ nói, trong có một đêm, những văn tự này tự dưng xuất hiện trong trí nhớ.

Tây Tạng ngày xưa có tỉ lệ mù chữ rất cao, giáo dục phần lớn đều tập trung vào giới tăng lữ và quý tộc, còn dân thường thì gần như là sống trong một thế giới không có chữ viết.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 14

Chương 14. Đồng xanh.

“Thiết kế ma quỷ?” Tôi nhìn cô bé này, cô nàng cười đến là đắc ý. Tiếng động ở bốn phía dần dần trầm thấp xuống, sau đó biến mất. Nụ cười của cô ta, tôi nhìn ra được một chút hoảng loạn. Rõ ràng cô ta có chút khiếp sợ âm thanh vừa rồi.

“Quá gần rồi.” Cô ta nói: “Đều tại hai người các anh hại, nó nếu tìm được chúng ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tôi thực sự không hiểu cô ta đang nói cái gì, kỳ thực cô ta vẫn chiếm thế chủ đạo như cũ, dù là ở tâm trạng hay là ở lời nói. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn tôi, cậu ta có vẻ như là đang xem tôi xử lý thế nào.

19/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 13

Chương 13. Thiết kế ma quỷ

Cô bé gái vừa quay đầu, thể hiện rõ vẻ mặt khinh bỉ. Không để ý tới tôi.

Tôi tiến lên nhéo lấy mặt cô ta, kéo giựt xuống, cô nàng đau quá kêu oai oái.

Không có dấu vết mặt nạ da người, đúng là một cô bé gái thật. Kể ra thì, nếu lão già Bảy Ngón khoảng chừng 70 tuổi mà đi hóa trang thành một cô bé gái mười sáu mười bảy tuổi, kể cũng hơi biến thái.

Trong lòng tôi có chút tức giận. Tuổi nhỏ như thế, kinh nghiệm còn nông, chính là cái loại từng trải phi thường giống như Tiểu Hoa vậy, lúc mới mười sáu mười bảy tuổi cũng không quá lão luyện, xem ra lời cô ta nói “có cách cứu hắn ra”, lại còn nhắc đến tầng hầm của chú Ba, có khả năng chỉ là lời nói láo thôi. Chỉ là không biết cô ta có được thông tin này từ đâu.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 12

Chương 12. Cậu là điên, tớ là đần.

“Đúng thế, chính xác là vậy.” Tôi gõ chữ nhắn lại.

Tôi ngồi xuống sô pha, không ngừng xoa bóp phần eo.

Sô pha bọc da thật, nhưng chất da ở ngoài qua nhiều lần nóng lạnh đã bị biến đổi, bong rạn thành từng mảng, bị bong ra rất nhiều, khiến chiếc sô pha trông có vẻ rất cũ kỹ. Nhưng lò xo bên trong và lớp xốp vẫn còn thoải mái dễ chịu lắm. Đúng là sô pha thủ công mỹ nghệ hàng cấp cao.

Sô pha vốn có màu nâu, bây giờ đã bạc màu ám màu tro. Bốn chân ghế cắm chặt trong lớp bê tông.

Thật không hợp lẽ thường, cái sô pha này, nhất định là có liên quan đến sự biến mất của cô bé lúc nãy.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 11

Chương 11. Căn phòng bóng đèn.

Lúc này tôi đã không còn lựa chọn nào khác, người đằng sau di động này, đã thành công kéo tôi vào trò chơi này rồi.

Tôi có hơi ngạc nhiên, người bí ẩn này hình như không hề keo kiệt lời nói. Trước đây, tôi gặp những người như chú Ba, Tiểu Ca, họ đều giữ kín như bưng về chuyện này, thế mà cái người này đây, trong lời nói còn có chút gì huyền diệu.

Hắn thật sự là Bảy Ngón ư? Hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, đối với tôi mà nói, hắn là ai không quan trọng. Tôi tạm thời dùng cái tên Bảy Ngón để gọi hắn. Những chuyện khác, nhất định là khi tìm được hắn rồi hẵng biết.

Bảy Ngón, là kẻ đã thiết kế tầng hầm nhà chú Ba, căn phòng ngầm đó cực kỳ đơn sơ cực kỳ chật hẹp. Tôi đến giờ vẫn còn nhớ rõ thứ mùi ngột ngạt đó.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 10

Chương 10. Tiết tấu lộn xộn.

Tôi đi theo hướng cô bé nọ vừa rời đi, khập khiễng mà đi, cũng lường được cô nàng kia sẽ chẳng đi nhanh được. Vừa đọc được tin nhắn kia, không hiểu sao, có một chút cảm giác an ủi của người già rằng cuối cùng cũng được tin chiều.

Quả nhiên, cứ đi được mấy bước, đã nhìn thấy cô bé kia cách khoảng 100 mét về phía trước, đang vịn tường mà đi. Rõ ràng tốc độ đã trở nên chậm hơn. Đèn trong hành lang cách nhau hơi xa, cách mỗi cái đèn đều có một khoảng bóng tối, nhìn thấy cô nàng đi vào rồi lại đi ra khỏi bóng tối, giống như kịch câm vậy.

Tôi có hơi chậm lại. Nếu không phải vì phần eo đau quá, tôi nhất định có thể đuổi theo kịp cô ta.

18/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 9

Chương 9. Hắn biết.

Tất cả các cơ năng cơ thể tôi đúng khoảnh khắc này thì ngừng lại, tiếp đó, tôi liền biết mình mừng quá sớm rồi.

Nhịp tim của tôi chắc chắn đã vượt qua mức chịu đựng, cho nên khi tôi dừng lại quá đột ngột, liền nghe thấy âm thanh như bị nện một chùy trong lồng ngực. Sau đó, một cơn buồn nôn dâng lên.

Hơi có tuổi rồi, đối với rèn luyện thể chất, khi tôi bắt đầu thì đã qua độ tuổi tốt nhất rồi. Dùng lời của Hắc Hạt Tử thì, nội tạng là không thể nào luyện tập được.

Đúng lúc này, kẻ bị tôi đè chặt kia bắt đầu tỉnh lại, chợt giãy giụa.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 8

Chương 8. Tôi là Ngô Tà.

Tôi nhìn bóng đen, bóng đen cũng nhìn tôi.

Hắn quả thật không ngờ tôi lại vạch trần được hắn trong khoảng thời gian ngắn đến thế, lập tức không kịp phản ứng lại được.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, bên cạnh tôi là đèn khí đốt, hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt tôi, vừa kiên định lại vừa trách cứ.

“Giải Vũ Thần, vẫn còn đó thì thở một cái coi!” Tôi rống lên một tiếng với cái cầu thang.

Trong giếng cầu thang, tiếng rống của tôi cứ vang vọng liên tiếp.

17/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 7

Chương 7. Trò nói thật.

Tiểu Hoa im lặng chốc lát, tôi lại gào lên: “Sao không nói gì rồi?”

“Tớ đang đánh giá mức độ mạo hiểm.” Tiểu Hoa đáp.

“Nói chuyện thì có cái gì mạo hiểm?”

“Nếu như là nói thật lòng, đương nhiên là có mạo hiểm.” Tiểu Hoa dừng lại một chút: “Khi nào thì bắt đầu kế hoạch của cậu?”

Tinh thần và cơ thể tôi đều đang trong trạng thái rất kích động, lúc này tôi bắt đầu hơi thở dốc, không dám vịn vào lan can mục nát ở bên cạnh. Nhìn xuống dưới, đã leo lên được bảy tám tầng rồi. Lối vào bên dưới đã không còn thấy rõ nữa.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 6

Chương 6. Leo cầu thang.

Cậu ta mặc áo phông vào, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Các động tác và hình thể của Tiểu Hoa từng phải chịu huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, cứ mượt mà lên bổng xuống trầm ấy. Cậu ta khép di động lại xong, nói vậy, khiến cậu ta trông có vẻ vô cùng lão luyện vô cùng tự chủ.

Tôi hơi ngứa mắt mấy thằng lúc nào cũng có thể tỏ vẻ đẹp trai. Nghĩ thầm, không phải đã nói thế hệ này chỉ có tôi là thông minh nhất hay sao? Nói xong cũng bắt đầu thấy tụt IQ, quả nhiên là tôi quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ là mượn cớ khoe mình đẹp trai thôi, thế mà tôi cũng tin được.

“Sao cậu phân tích ra được?” Tôi hỏi, cực kỳ gượng gạo, bởi vì chính tôi cũng chả nhìn ra cái gì cả.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 5

Chương 5. Có người kẹt ở trong này.


Tiểu Hoa tiến lên, lấy di động chụp một tấm hình. Tôi đứng dậy nhận lấy xem, phát hiện trên mông tôi quả nhiên cũng bị in dấu vết, những dấu vết này nhìn thoáng qua trông giống màu da thuộc cũ kỹ, giống với màu đệm ghế.

Trên đó là ba chữ, chữ thứ nhất và chữ thứ hai đều là “cứu”, chữ cuối cùng là “tôi”.

Cứu cứu tôi.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 4

Chương 4. Đàn dương cầm đầy bụi.


Nhìn kích cỡ của bóng đen này, nếu như phần tô đen trên bản thiết kế này đúng là chiếu theo kích cỡ thực tế mà vẽ, vậy thì cái thứ ở dưới lòng đất này, to gấp mười lần tòa nhà này.


Tính toán sơ sơ, diện tích đại khái có lẽ phải lên đến 20 nghìn mét vuông, với quy mô công trình này, đã đủ cho mấy cái kho hàng hoặc mười cái studio phim ảnh cỡ nhỏ rồi.


Đây là cái gì, tôi ngồi vào chiếc ghế trước cây đàn dương cầm, Tiểu Hoa tựa vào thành đàn, nhìn chằm chằm bóng đen khổng lồ trên tấm vải trắng mà ngẩn ra.

[ĐMBK] Mười năm sau - Kết thúc.

END.



Rạng sáng tỉnh dậy, hôm nay là ngày cuối cùng trong ước hẹn rồi, tôi lay Bàn Tử gọi dậy. Rồi đi rửa mặt.

Hắn ta sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?

Câu đầu tiên hắn nói sẽ là gì?

Khi hắn bước ra, sẽ chỉ có một mình hắn thôi? Hay là cả một đám? Tôi có phải giết sạch cả đám đi theo hắn ra ngoài không? Tôi liền nạp đầy đạn dược, ngồi trước cửa thanh đồng, bưng hai khẩu súng.

Nghĩ một hồi, cảm thấy không thích hợp.

Thực ra cả đêm qua không chợp mắt, tôi ngáp một cái, đặt súng ra sau người.

16/8/15

[Cửu Môn dị văn lục] Trần Bì A Tứ


Trần Bì A Tứ





Cuộc đời Trần Bì A Tứ, đã từng có cơ hội để số mệnh được giống như Hắc Bối Lão Lục, thậm chí giống như Bán Tiệt Lý, thế nhưng, đến cuối cùng, lão ta lại không được may mắn đến thế. Hầu như ai ai cũng biết, Trần Bì A Tứ việc gì cũng làm được. Lão nổi danh nhất là sau vụ tàn sát cả một thôn trang khi trên đường lưu vong. Sự hung bạo tàn ác của lão có thể nhìn thấy được hết sức rõ ràng.


Có lẽ, Trần Bì A Tứ là kẻ có thân thủ xuất sắc nhất trong Lão Cửu Môn, đạn sắt trong tay đánh cho súng cũng phải kém một bậc, một Cửu trảo câu có thể câu về được một quả trứng gà mới đẻ cách đến mười chín mét. Trong những hoàn cảnh nguy hiểm dưới lòng đất, thường thường chỉ có một mình lão ta là thoát thân, nhưng cho dù lão có thể cứu anh, thì để phòng ngừa vạn nhất, lão vẫn sẽ không ra tay cứu giúp, càng đừng hòng nói đến chuyện trong cảnh hiểm nghèo lão sẽ hi sinh thân mình cho đồng bọn.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 40

40. Nghỉ hưu.


Trong bóng tối, hai chùm sáng đèn pin chuyển động, vẫn không làm chậm được nhịp tim tôi đập loạn, đến gần cửa thanh đồng, cái cánh cửa khổng lồ sáng lóa đến ngộp thở này, khiến người ta có cảm giác cổ xưa vô cùng.


Tôi đã vượt qua khoảng cách gần cánh cửa nhất mà ngày xưa tôi đạt tới được, bắt đầu tiến đến gần hơn nữa. Cửa trước mặt tôi càng ngày càng vĩ đại. Tôi càng ngày càng không thở nổi.


“Mà mà bọn mình để Quỷ tỷ ở bên ngoài rồi. Chứ không khi tụi mình đến trước cánh cửa, không chừng, cửa liền mở ra.”

[Cửu Môn dị văn lục] Nhị Nguyệt Hồng


Nhị Nguyệt Hồng






Có rất nhiều người đều cảm thấy rất kì quái, Nhị Nguyệt Hồng trông qua hoàn toàn không giống kẻ trộm mộ tí nào. Ông bẩm sinh anh tuấn, tính cách hiền lành, còn có một thân đầy tuyệt kĩ. Không ngờ tuyệt kĩ trộm mộ ấy chỉ là trò con nít trong tộc mà thôi. Nghe nói gia tộc họ có đặc điểm thường chọn những cổ mộ đã bị niêm phong, không phung phí, không lấy đồ bậy bạ. Trong gia tộc còn có một quyển sách mật ghi chép lại, cho nên mấy trò huấn luyện bẻ khóa khoét vách cực kì nhiều, bọn mãng hán giang hồ chẳng thể nào bắt chước nổi, hiệu suất lấy bảo vật dưới mộ cực kì cao. Mà mấy điều này chỉ là nghe nói, trên thực tế những điều Nhị Nguyệt Hồng từng trải qua vô cùng thần bí. Câu chuyện trên sân khấu của ông, trở thành một huyền thoại được lưu truyền rộng rãi.

[ĐMBK] Hồi ức Trương Khởi Linh



Hồi ức Trương Khởi Linh



Trương Khởi Linh ngồi trên tuyết, bên cạnh là chiếc máy thu thanh cũ kỹ đang cọc cạch phát ra những âm thanh rè rè rẹt rẹt trong giá rét, có thể nghe thấy trong đó toàn là tiếng đối thoại ầm ĩ, đều là tiếng Khams phái Gelug.

Đây là máy thu thanh của kẻ truy đuổi anh. Tất cả đều đang ở sâu trong vùng núi tuyết bốn bề mênh mông này, hy vọng có thể tìm thấy dấu vết của anh.

Chiếc áo khoác Tây Tạng màu lam này, dù có đang trong cái rét mướt đến vậy, cũng vẫn cho anh một cảm giác thoải mái dễ chịu. Anh có thể nhìn thấy ở nơi rất xa, rất xa rất xa rất xa kia, có ánh đèn yếu ớt của ngôi chùa.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên - Chương 3

Chương 3. Bóng đen dưới đáy ngôi nhà.


Thân thế của Bảy Ngón, trước kia rất nhiều người đã từng thử điều tra, tra được rằng, người này vào thập niên 80 từng làm việc trong một đội công trình lớn ở Nội Mông, đến đó thì không tra thêm được gì nữa.


Đại đội công trình Nội Mông này, đến những năm 90 thì toàn bộ mất tích, không biết đã đi đâu, chắc hẳn phần lớn cũng là làm một số hạng mục khai khoáng bí mật của Nhà nước. Về sau cả đội được chuyển về đơn vị khác, cho nên cơ bản là đã đứt đoạn tin tức.


Do liên tục hoạt động ở phương Bắc, những công trình của Bảy Ngón, đa số cũng là ở phương Bắc. Miền Nam chỉ lác đác một số thôi.

15/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 39

Chương 39. Kỳ quặc.


Bên trong khe tối om, tôi chĩa nòng súng về phía bóng tối, hướng lên trời, bắn một viên đạn sáng. Trong ánh sáng loang loáng, tôi nhìn thấy vô số tháp đá, là từng tòa từng tòa tháp đá thấp bé chất đống từ các tảng đá, trên có đầy hoa văn nhỏ li ti.


“Đây là đâu?” Tôi quay người về phía cửa bắn một phát đạn, bắn rơi  một con chim mặt người bay vọt vào, càng nhiều chim mặt người hơn lập tức tràn vào trong.


Hắc Hạt Tử túm lấy cổ tôi, dí tôi xuống phía sau một đống đá, trở tay ném một kíp mìn. Xoay người bắn bùm vào kíp mìn ngay giữa không trung.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 2.

Chương 2. Món đồ to lớn.


Tôi mới nhớ ra, 15 phút trước, Tiểu Hoa xuống đây trước để mở cửa thông khí, tầng hầm dưới lòng đất rất bí, trước khi vào phải bật máy thông gió đã.


Lúc ấy bọn tôi ở bên ngoài chờ mà nói chuyện phiếm, cho nên không thể nào có người thừa dịp bọn tôi không để ý, lén chạy xuống tầng hầm đặt đồ đạc được.


Người làm của Giải gia cũng không có gien đùa dai.


Điều làm tôi kinh ngạc nhất là, kích cỡ món đồ này, to hơn cánh cửa bao nhiêu, làm thế nào mà chuyển xuống đó được.


Chắc chắn không phải là từ cửa rồi.


“Cậu thông minh thế, nói xem chuyện là thế nào vậy?” Tôi hỏi Tiểu Hoa.


14/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 1.

Chương 1. Kiểm kho


Trong khi giúp Tiểu Hoa dọn kho hàng, thắt lưng tôi giữa chừng bị trẹo. Ngồi trong nhà kho trống không.


Đây là nhà cũ của Giải gia, nghe nói hồi xưa có chín hộ gia đình, mỗi hộ có một nhà kho rất rộng, mỗi lần dọn nhà, di chuyển nhà kho là phiền toái nhất. Đặc điểm của các nhà kho cũng không quá giống nhau, có cái thì bên trong toàn là từng dãy từng dãy quan tài của đủ các triều đại, niêm phong kín đồ đạc vào trong đó là cách bảo quản đồ vật tốt nhất, đương nhiên với cái nhà họ Giải cả lò mắc chứng OCD này, đây là sự ngăn nắp đến cực hạn rồi.

[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Tú Tú





Ở đấy lúc này - 此时彼方

Tú Tú



Chùa Giới Đài vào hội đánh chuông năm mới, bên ngoài có không ít khách hành hương tụ tập.


Hoắc Tú Tú ở gian trong chia hương, bóc hết hương trong hộp ra, nhét vào trong bao giấy đỏ Hỷ Khánh, đến lúc đó thì sẽ chia cho các tín đồ.


Cháo Lạp bát đang đun trong nhà bếp, có thể nhìn thấy hơi nóng bốc ra khỏi ô cửa sổ đằng kia.


Trước đây, vào lúc này là Lão thái thái làm những việc này, thực ra trong nhà, người có hứng thú không nhiều, Lão thái thái không còn nữa, chỉ còn cô học theo quy củ, đến chùa trình.


“Cháo được rồi.” Tiểu sa di ở bên ngoài đẩy cửa vào, biết Tú Tú ăn không nhiều, chỉ đựng đầy chén nhỏ.


[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Hoa Nhi Gia





Ở đấy lúc này - 此时彼方

Hoa Nhi Gia



Trong tiệm, Giải Vũ Thần sờ sờ ria mép của mình.


Trước đây, anh cứ tưởng, mình phải sau 60 tuổi mới có thể để râu. Mà giờ khuôn mặt anh mọc đầy râu mép dài đến mức không quá thích hợp.


Đối với vẻ ngoài của mình, năm xưa Nhị Gia từng nói rất rõ ràng, ở dưới đất, tướng mạo chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trên nhân gian, khuôn mặt là một tấm biên lai mượn đồ, mình mà dùng khuôn mặt này mượn ít nhiều đồ đạc, đến lúc về già vẫn phải trả.

[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Bàn Tử





Ở đấy, Lúc này - 此时彼方

Bàn Tử



“Anh nhất định phải đánh hết 18 lỗ à?” Người nhặt bóng là một cô em cao có 1m5, mông rất vểnh, dẹo tới dẹo lui. Bàn Tử châm thuốc, ngồi xổm trong hố cát, gậy đánh golf cắm trong cá, đang tức giận.


“Golf là trò vận động của quý ông, anh tự coi mình đi, làm ruộng làm có nửa, ngồi xổm xuống chính là bón phân tự nhiên rồi.” Cô bé có khẩu âm Quảng Đông nói chuyện rất thú vị. “Tức giận làm được gì, bóng cũng không tự nó chui ra được đâu.”


“Xong chưa? Xong chưa?” Bàn Tử cả giận nói, “Đã bảo đây là lần đầu tiên ông đây đánh, khinh người mới cái gì, cả lò nhà cô trời sinh đã biết đánh bóng trúng lỗ à, lằng nhằng ông khiếu nại giờ.”

[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Hắc Hạt Tử




Ở đấy, Lúc này - 此时彼方

Hắc Hạt Tử



Tô Vạn ngồi bên dùng cây kìm nhổ đinh để đập quả óc chó, lột nhân quả óc chó ra, bỏ vào trong đĩa.


“Anh nói coi, em phải giải thích với ba thế nào đây. Năm hết Tết đến mà lại bị một anh bạn người lớn hẹn ra ngoài đập quả óc chó. Thế nào ổng cũng tưởng em bị xã hội đen uy hiếp cho coi.”


Kính Râm cười cười, nhón một hạt óc chó ném vào trong miệng.


Tô Vạn quay đầu, nhìn thấy một cây đàn violin: “Anh còn biết chơi cái này á hả?”


Kính Râm ra hiệu bảo cầm nó qua đây, Tô Vạn đưa tới, Kính Râm hơi chỉnh âm một chút, bắt đầu kéo một khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.


“Khúc này điềm xấu quá.”


“Kéo thành điểm may là được chứ gì.” Kính Râm đột nhiên chuyển phong cách một cái, khúc nhạc trở nên tươi vui hẳn lên. Trong tiếng lộp cộp đập quả óc chó, nghe như thể một bản duet sứt sẹo lởm khởm vậy.



-------------------

Nhị Tuyền Ánh Nguyệt - Hoa Ngạn Quân (A Bính)