Chương 16. Suy đoán.
Bầu không khí này làm
tôi có hơi khó thở. Lại một lần nữa, sau vụ ở Tây Tạng, tôi lại cảm thấy được
áp lực và nguy hiểm vô hình kề cận. Nghĩ đến gia tộc của tôi thường xuyên phải
sống trong cái áp lực này, tôi vô cùng thấu hiểu cảm giác của họ khi đặt cho
tôi cái tên này.
Cô bé kia còn hỏi
tôi: “Vậy ông tôi đang ở đâu rồi?”
Tôi ôm lấy bả vai cô
bé: “Tôi hỏi em mấy câu, tình hình bây giờ gay go hơn em tưởng rất nhiều, cho
nên lần này phải thành thật trả lời tôi mấy câu hỏi này.”
Cô bé muốn giãy giụa
khỏi tôi, đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng mà tôi giữ rất chặt.
“Ông nội em biến mất
từ bao giờ?”