19/10/15

[Lão Cửu Môn] Hoắc Tiên Cô - Tình bắt đầu từ đâu, mà ngày càng đậm sâu





Không làm một điếu?” Hoắc Tiên Cô nhìn Cẩu Ngũ, đùa nghịch bao thuốc lá Tây trong tay.

Không, ghê lắm.” Cẩu Ngũ cầm dao làm bếp thoăn thoắn đánh vảy con cá trích trên tay, moi lớp màng đen hôi tanh bên trong con cá ra, vứt sang vại sứ bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đánh vảy cá, động tác vô cùng thuần thục nhuần nhuyễn.

Hoắc Tiên Cô tự châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi.

Con gái mà hút nha phiến, không sợ chẳng ai thèm lấy à.” Cẩu Ngũ cười nói.

Không phải còn anh à?” Hoắc Tiên Cô thản nhiên nói.

[Lão Cửu Môn] Chương 2

Chương 2. Tề Thiết Chủy.


Tề Thiết Chủy nhoài người ra ngoài cửa sổ. Tàu đã đến ngoài trạm xe lửa Trường Sa, hắn nhìn thấy bên ngoài quân cảnh dàn thành từng vòng tròn, quần chúng hóng chuyện còn chưa kịp túm tụm lại đã bị xua đi. Trong bụng mới nghĩ thầm, mới sáng sớm canh năm, Phật Gia đã sai người đến lôi hắn ra khỏi cửa hàng, không xong không xong, Phật Gia là người từng trải, không có chuyện gì mà không đợi được đến khi trời sáng hẵng nói cả. Thế mà giờ hắn còn chưa kịp rửa mặt, mới gặm được có một cây củ cải đã bị gọi đi, chứng tỏ Phật Gia cần gặp hắn gấp. Đến cả Phật Gia mà cũng phải quýnh cả đít lên như thế, bát hương nhỏ này của hắn lại chẳng đổ nghiêng đổ ngả à.

Tề Thiết Chủy nhìn ra bên ngoài, định tìm cớ gì đó đặng chuồn đi. Tàu đã vào khu vực kiểm soát, cửa vừa mở, sĩ quan phụ tá của Phật Gia đã vào đón.

[Lão Cửu Môn] Chương 1

Chương 1. Chuyến tàu ma quỷ.


Trong hồi ức của cụ già, ngày hôm đó Trường Sa vừa mới vào đầu đông, tiết trời đã hết sức lạnh giá. Gót giày của quân Nhật đã giày xéo đến gần Trường Sa, thành phố vô cùng tiêu điều, ai hễ có thân thích ở vùng Tây Nam đều chạy đến nhờ nương tựa người thân cả, nhưng sức vận chuyển có hạn, vào mùa đông, đường đến Tây Nam núi non đều sạt lở, rất nhiều người đã đi, gặp núi lở, lại phải vòng về.

Năm đó, Cố Khánh Phong hẵng còn trung tuổi, trực ban ở phòng bán vé, đêm hôm đó, khi chuyến tàu màu đen số 076 tiến vào ga là đúng là ông đang trong ca trực. Vào giờ ấy, đáng lý ra không có xe lửa nào vào ga cả. Ông cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào trước đó.

Vào thời kỳ đó, để chuẩn bị cho chiến sự nên hay có các chuyến tàu chở hàng của quân đội đột xuất đến, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng thông thường sẽ có thông báo gửi đến trước, hơn nữa, thủ tục cho tàu vận tải quân đội thường do quân đội xử lý, nên vào những lúc này, trên sân ga phải đầy lính cảnh giới chuẩn bị nhận hàng mới đúng.

[Lão Cửu Môn] Lời dẫn

Lão Cửu Môn.



Lời dẫn.


Năm 1903, ông Otani Kozui, người Nhật Bản, vào nội địa Trung Quốc dưới danh nghĩa khảo sát tôn giáo, tiến hành công tác thăm dò và khảo sát địa lý. Trên đường đến Trường Sa, một nhóm nhỏ thuộc đội khảo sát của ông do thương nhân người Nhật Hatoyama Miyuki dẫn đầu đã dừng chân suốt gần 3 tháng ở một thị trấn trên núi cách thành Bắc Trường Sa 160 km, đến khi rời đi, đội khảo sát chỉ còn lại 6 người. Một tuần sau, Hatoyama Miyuki thông qua Viện nghiên cứu thương mại Nhật – Thanh trình lên Bộ Ngoại giao Nhật Bản một bản báo cáo dài 16 trang, lịch sử gọi là báo cáo Hatoyama. Trong bản báo cáo có nhắc đến “thứ” được chôn giấu bên dưới thị trấn vùng núi này.

Ngày mùng 4 tháng 8 năm 1949, Trình Tiềm – chủ tịch tỉnh Hồ Nam, chủ nhiệm Sở bình định Trường Sa thuộc Quốc Dân Đảng cùng tư lệnh Binh đoàn số 1 Trần Minh Nhân khởi nghĩa ở Trường Sa, Trường Sa Hồ Nam hòa bình giải phóng. Ngày thứ hai, Dã chiến quân thứ 4 tiến vào Trường Sa, với tư cách là Trưởng phòng Cơ quan đặc vụ trung ương Trung Quốc khu vực Trường Sa, vào nửa đêm, tôi khẩn cấp mời đến một cụ già, bàn luận suốt 3 tiếng đồng hồ.

Cụ già này tên là Cố Khánh Phong, từ năm 23 tuổi đã trông coi trạm xe lửa cũ của Trường Sa. Tôi hỏi cụ về sự việc lạ thường xảy ra ở trạm xe lửa Trường Sa vào 10 năm về trước. Theo lời kể của cụ, tôi dần dần thấy được mở đầu của sự kiện quỷ dị đã từng lan truyền rất rộng vào những năm đó.