13/8/15

[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Tiểu Ca





Ở đấy, Lúc này - 此时彼方

Tiểu Ca



Anh đã không còn cảm giác về thời gian nữa. Vĩnh viễn không có ánh sáng. Anh có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ long tong, đó là cách tính thời gian duy nhất.


Năm nay sắp kết thúc rồi.


Trước đây, khi còn ở trong gia tộc, năm hết Tết đến cũng sẽ giăng đèn kết hoa, đặc biệt là bên ngoài nhà vẫn có một ít không khí vui vẻ tưng bừng. Thế nhưng bầu không khí đó phần lớn không liên quan gì tới anh, thực ra, cũng chẳng liên quan gì đến đám trẻ con khác trong nhà. Cánh cửa nhà trong vĩnh viễn khép chặt, giống như một tòa kiến trúc chết chóc, ánh đèn đuốc tối tăm chôn trong tòa lầu tháp khổng lồ trông như những xúc tu và tường bao cao ngất trong một không gian đầy gió lùa, giống như thi hài của một con thú khổng lồ thời viễn cổ.


[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Ngô Tà





Ở đấy, Lúc này - 此时彼方

Ngô Tà




Bên ngoài, tiếng pháo nổ đã chỉ còn lác đác.


Trong nhà đủ hơi ấm.


Buổi chiều ngày cuối năm, chuyến làm ăn cuối cùng, không cát lợi cho lắm, vội vội vàng vàng đã kết thúc. Mẹ bày hoa quả và hạt dưa, bình thường tôi không ăn mấy thứ này, nhưng dù sao cũng là cuối năm, vẫn nên bày ra một ít. Đấy là điềm tốt lành.

[ĐMBK] Mục lục - Hạ Tuế Thiên 2015




Hạ Tuế Thiên 2015




(Hết)

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 38


Chương 38. Vào cửa.


Tôi nấp trong bóng đêm đợi rất lâu, mãi đến khi nơi này không còn bóng tối cho tôi nấp nữa, đến khi tôi phản ứng kịp, tôi đã đi len qua bọn người này từ lâu rồi. Bọn chúng không ai ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ mơ màng nhìn khắp bốn phía, nhìn đồ vật trong tay, có kẻ thì lại nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ thì ngủ luôn.


Tôi siết chặt hòn đá trong tay. Tôi không biết chuyện này là thế nào, nhưng tôi biết, cảnh tượng này, không hề giống với vô số lần tưởng tượng của tôi.


Giết hết bọn chúng đi. Trong lòng tôi không ngừng dâng lên cái ý nghĩ này, mặc kệ vì sao những kẻ này phải xuất hiện ở đây. Tôi không muốn cục diện thành phức tạp thế này.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 37


Chương 37. Một tôi thứ ba.



Tôi nhặt một đống đá ở bên cạnh, trong bóng tối, nghĩ hắn ta không thể phát hiện ra tôi nhanh thế được, nếu như có biến, tôi cứ dùng đá chọi hắn, ít nhất cũng có cơ hội phòng thân.


Ánh lửa cứ lắc lắc lư lư, từ từ tới gần, trong hẻm núi dưới lòng đất này, con đường có thể đi lại được rất hẹp, rất nhanh, ánh lửa đã tiến đến ngay trước mặt tôi.


Tôi nhìn thấy một người đang cầm ngọn đèn bão, mặc áo khoác phao đã rách tả tơi, đến trước mặt tôi, hắn không nhìn thấy tôi đang núp trong bóng tối, chỉ dừng lại thở hổn hển giống tôi, nhìn ngó quanh quất.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 36


Chương 36. Mười năm.


Trong suốt mười năm nay, tôi đã rất nhiều lần nằm mơ, mơ thấy hắn ta thời niên thiếu, với tôi thời niên thiếu gặp nhau, mơ thấy bộ xương trắng trước cửa thanh đồng, mơ thấy đến lúc gặp lại hắn ta đã biến thành một thứ giống như Trần Bì A Tứ, mà rất có thể, quãng thời gian mười năm này đủ để tôi tưởng tượng từng chút một, chấp nhận từng chút một. Tôi cũng mơ thấy chú Ba ngày trẻ trói chặt tôi lại dưới cái cây, còn chú thì một mình bỏ đi chẳng biết tăm tích.


Khi tất cả mọi chuyện còn chưa bắt đầu, người để lại ấn tượng nhất trong lòng tôi phải là chú Ba, hồi nhỏ ở bên bàn ăn – bàn ăn nhà tôi đặt ở cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây cầu, bên cây cầu có một nhà chuyên tơi bông, thằng bé con nhà đó thường lén đến trước cửa sổ nhà tôi, phá hỏng cái cửa sổ treo rèm nhà tôi, rồi chôm mấy món đồ chơi lặt vặt hay đặt trên bàn ăn – bố tôi suốt ngày cằn nhằn chú Ba hay gây vạ, nhưng chú Ba thì vui lắm, những lúc chú đến nhà tôi chơi, người nhà đang rang tóp mỡ, chú Ba chả bao giờ giúp làm việc nhà đâu, mà hay bế tôi lên vắt vẻo trên đầu chú, dẫn tôi đi bắt dế chơi.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 35


Chương 35. Vách tường đồng khổng lồ.


Tôi lật ba lô lên, đầu tiên lấy từ bên trong ra một chiếc đèn pin, tôi hôn nó thắm thiết, bật đèn pin lên. Ánh sáng mạnh của đèn pin làm tôi hoa mắt lên một chút.


Dưới ánh sáng mạnh chiếu vào, những đường vân đá khắp xung quanh, những bụi bặm cùng chất gỗ trên người mấy thi thể mặc giáp trụ, bị ánh sáng chiếu đến trắng bệnh cả ra. Tôi lau lau mắt, mừng đến rơi lệ. Sau đó tôi lấy ra một cái còi tần số cao.


Tôi ngẩng đầu, huýt còi, đồng thời bật đèn pin làm tín hiệu.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 33, 34


Chương 33, 34. Âm binh.


Cho nên mới nói, ở đây đứng đầy người ắt có nguyên nhân, nếu như tôi cái mà tôi sờ được là một bàn chân bằng đá tôi thì có thể cảm nhận được. Phần chân khắc đá sẽ không chi tiết đến thế, đặc biệt là tượng đá bồi táng, bình thường phần chân của tượng đá đều rất tròn đầy, từ nhiệt độ và xúc giác ở tay còn có cả độ cứng chắc nữa, sờ một cái là biết ngay.


Nhưng đây là chân người, bởi vì móng chân rất dài, còn có thể sờ thấy được cả làn da nứt nẻ, lại mềm.


Chí ít thì là tượng người bọc da, nhưng tôi không thể giải thích được móng chân gãy, không ai điêu khác một tượng đá mà lại khắc móng chân thành như thế cả.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 32


Chương 32. Ám thị.


Tôi thử đổi vị trí suy nghĩ, nếu như tôi là Muộn Du Bình, biết mười năm sau sẽ có người đến tìm mình, thì sẽ chuẩn bị những gì.


Tôi sẽ để lại gợi ý ở tất cả những nơi có thể tiến vào nơi này. “Bạn hữu đến đón tôi, xin mời đi vào đây, cẩn thận trượt chân.”


Nếu Bàn Tử và Tiểu Hoa đi vào từ chỗ khác, có lẽ cũng sẽ gặp được gợi ý.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 31


Chương 31. Chìa khóa.


Ông Tư lẽ nào là một quả lựu đạn thành tinh sao? 


Phản ứng đầu tiên của tôi là thế này: năm xưa Phật Tổ giảng kinh, trước ban thờ chôn một trái lựu đạn, ngày ngày đêm đêm đều nghe kinh, thế là thành tinh. Hôm nay chết rồi liền hiện nguyên hình, tôi chỉ cần kéo cái vòng này ra một cái, thế là tôi nổ tung thành món thịt bò Tartare. 


Nghĩ thì cũng không có khả năng cho lắm. Nếu hồi còn sống chôn trong khoang mũi mình một quả lựu đạn, để khi nào bị bắt giữ, giả vờ móc cứt mũi để kéo ngòi nổ, không khỏi chết quá thảm rồi.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 30


Chương 30. Bí mật.


Tay tôi run rẩy, quay đầu lại nhìn vào trong bóng tối.


Sống mũi ông Tư từng bị chém đứt, cả hai mắt nữa, nhưng không biết là có mù không, hồi còn sống ông ta không có bất cứ dấu hiệu gì của người mù. Đến nay tôi vẫn không hiểu được.


Ông ta chắc chắn có rất nhiều bí mật, Trần Bì A Tứ không bằng những người khác, ông ta không có một bồ đạo đức, giết người không chớp mắt, cũng không quá quan tâm sống chết của người khác. Nhà tôi thường vì lấy đại cục làm trọng, phải đề phòng đến hơn 100%, cho nên tin tức truyền đi rất mù mờ, truyền đi cũng không thông suốt. Nhưng Trần Bì A Tứ thì không thế. Tin tức ông ta để lại làm tôi dâng lên một cảm giác rất lâu rồi chưa có, đó là hiếu kỳ.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 29


Chương 29. Vách đá


Nhóm người ông tôi, thậm chí cả nhóm Trần Văn Cẩm, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, sự kiện này khiến cơ thể bọn họ xảy ra biến hóa gì đó.


Việc này rất có khả năng, ví dụ như, họ ăn phải cái gì đó?


Bọn họ luôn luôn tìm kiếm cổ thuật trường sinh trong cổ mộ, nghe nói các phương sĩ thường đem thuật trường sinh giấu trong mộ mình, đương nhiên, Hắc Hạt Tử có nói với tôi: nếu như thật có thể trường sinh, vậy vì sao những phương sĩ đó lại có mộ?

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 26, 27, 28


Chương 26, 27, 28


“Cương thi có biết bơi không thế?” Khi chúng tôi lại đeo bình lặn lên lưng, Rắn Trắng có hỏi tôi.


Tôi nhớ lại một hồi, hình như không có bất kỳ sách cổ nào ghi chép về việc cương thi biết bơi này. Có điều, nếu đã chết rồi, chắc không chết đuối được lần nữa.


“Cực nặng cực nặng, người chết cực kỳ nặng.” Bàn Tử nói: “Cái thứ đấy mà rớt xuống nước liền chìm đến đáy luôn, không đùa.”

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 25


Chương 25. Bánh tông.


Bàn Tử nhìn tôi, “Đang suy nghĩ cái gì đấy? Cậu tưởng Bàn gia này bồi cậu đến đây là thôi à?” Rồi vỗ vỗ tôi: “Cậu dù không tới tôi vẫn tới.” Nói rồi, anh ta tự mình đi vào trong một bên bón tối. Ý bảo tôi mau đuổi theo.


Tôi dở khóc dở cười, bèn bảo Rắn Trắng cũng đi cùng – một mình cậu ta ở chỗ này mà leo lên trên thì quá mạo hiểm, chi bằng cùng tiến cùng lùi đi. 


Cả ba người cẩn thận từng li từng ti đi vào trong bóng tối theo dòng nước chảy, rời khỏi nơi ánh sáng chiếu tới. Bên trong nhanh chóng trở nên tối mịt, tôi chỉ đi về phía trước có hơn mười mét, đã biết ngay mình không thể tiếp tục thăm dò xuống dưới được rồi.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 22, 23, 24


Chương 22, 23, 24


Trong lối đi tràn ngập mùi lưu huỳnh nhè nhẹ. Mùi của thuốc nổ hóa học bây giờ sử dụng đúng là khác hẳn so với mìn tự chế ngày xưa, mùi và uy lực có thể khống chế được nhiều. Tôi kiểm tra lớp cao su chống thấm của đèn pin, đèn pin không bị thấm nước vào trong. Tia sáng chiếu trong nước có màu vàng chanh sáng, một màu sắc rất đặc biệt.


Tôi đeo kính lặn, nhìn đồng hồ đo lượng khí rồi mới lặn xuống. Lối đi phía trước rất thấp bé, khom người đi trong nước tiến về phía trước, chẳng mấy chốc, toàn bộ lối đi xuống đã chìm trong nước.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 21


Chương 21. Cố gắng của Bàn Tử.


Suốt bao năm nay, tôi đã không quen có người vì tôi mà phải trả giá cái gì, bởi những người này đến cuối cùng sẽ rời đi với đủ các loại nguyên nhân. Tôi không thích cái kiểu lúc đến thì để lại cả đống tình cảm sau đó thì cứ thế bỏ đi. Tôi thích bạn bè mình người nào người nấy đều trước sau như một, không cần tôi cái gì, tôi cũng không cần họ điều gì. Lý do hành động của mỗi người đều đến từ nội tâm kiên định của bản thân mình.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 20


Chương 20. Tiếp tục đánh.


Nện đến lần thứ hai thì Vương Minh mới tỉnh lại, cậu ta xoa xoa cái ót, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi: “Làm chi đó?”


Tôi đi tới cho ăn một chầu đập, đuổi đánh đến nỗi cậu ta bật dậy chạy khắp doanh địa. “Ngô Tà! Đừng tưởng ông có nhiều người thì tôi sợ!” Tôi lại càng điên tiết, vung chân đạp cậu ta một cái khiến cậu ta loạng choạng. Bàn Từ bèn thò chân vào ngáng cậu ta ngã sấp thành chó gặm bùn luôn. Tôi đi tới tát cho hai phát thật mạnh: “Nói, mày làm gì đấy hả?”


“Ông làm cái gì thì tôi làm cái đó, chả lẽ chỉ ông được làm mà tôi không được làm, làm gì có cái lý ấy!” Vương Minh hoàn toàn không phục, tôi lại trở tay vả thêm một phát. Một cước đạp lên lồng ngực cậu ta. Ném giầy trả lại Bàn Tử.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 18, 19


Chương 18, 19. Đánh Vương Minh.


Lời còn chưa dứt, một con “khỉ trong miệng” lập tức bổ nhào vào thẳng mặt Bàn Tử. Bàn Tử tự đập đầu mình vào thành giếng đánh bốp một tiếng, đập cả con khỉ đến choáng váng. Sau liền ném luôn con khỉ vào trong hố. Quay đầu nhìn lại, thấy lũ “khỉ trong miệng” khắp bốn phía không ngừng lũ lượt chui vào trong khe hở, bèn giơ súng liền bắn.


Tôi nhìn thấy những người thủ hạ khác, lần lượt trèo lên từ bóng tối phía dưới, thấy chúng tôi họ đều kinh ngạc.


“Sao mà nhiều khỉ thế này!” Bàn Tử giận dữ: “Các cậu đang làm cái gì đấy? A Hoa hóa trang Tôn Ngộ Không của chú bị nhìn thấu rồi à?”

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 17

Chương 17. Khuôn mặt trắng bệch to tướng



Số lượng lũ “khỉ trong miệng” cho dù có nhiều hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể phát ra tiếng động như thế được. Cả đám người rụt cổ lại, đều tập trung nhìn xuống phía dưới mình, chần chừ vài giây. Lại một chấn động dữ dội nữa. Bụi đất trên đầu đều bị rung đến nỗi rơi hết xuống đất chúng tôi.


Cách tư duy của tôi không giống người khác, cho nên tôi rơi sâu vào nghi hoặc, bởi vì tôi biết độ rộng và độ cao của miệng giếng bên ngoài kia, kiểu chấn động dữ dội như thế này phải là một vật thể khối lượng rất lớn với một gia tốc nhất định đập vào đóng ngói vò rượu phía dưới.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 16


Chương 16. Này.


Khảm Kiên thuộc đạn cung thế gia, từ bé đã luyện dùng cung dùng ná, lực cánh tay kinh người. Sợi thun của ná nhà bọn họ có ba loại màu, thun vàng để bắn chim, uy lực bình thường. Thun đỏ, lực tay người thường căn bản kéo không nhúc nhích, bắn một viên đạn sắt ra có thể bắn vỡ đầu lâu người. Mà thun màu đen, cho đến nay tôi chưa bao giờ thấy cậu ta dùng, chắc là có tác dụng đặc biệt nào đấy.


Tôi cầm dao còn Tiểu Hoa cầm côn ở phía trước, chẳng biết từ bao giờ tôi đã trở thành lính đánh giáp lá cà rồi, đúng là thói đời đổi thay.


“Ông chủ, cầm đèn giùm em.” Khảm Kiên chiếm một lỗ châu mai, khe khẽ nói.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 15


Chương 15. Ai da.


Quy tắc Cửu Môn đầu tiên của tôi: gặp nguy khốn trước nhất phải tìm bạn bè mà nhờ vả. Tìm kiếm sự giúp đỡ thực ra là kỹ năng đầu tiên trên thế giới này, người có kỹ năng này, hầu như làm chuyện gì cũng xong. Mà phát huy kỹ năng này lại trước hết phải có một kỹ năng khác, đó là mặt dày. Gào tướng lên xong, tôi liền nghe thấy tiếng tách tách liên tục vang lên, là tín hiệu của Tiểu Hoa.


Xem ra Tiểu Hoa cẩn thận hơn tôi nhiều, tín hiệu vang đến từ bên trái đường giếng. Tôi một tay xách Vương Minh lên rồi bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 14

Chương 14. Rơi thẳng xuống dưới



Rơi thẳng xuống dưới, hóa ra, bên dưới này có rất nhiều phiến đá, trên mỗi tầng đá lại bày đầy vò rượu. Thảo nào giếng cạn thế.


Sụt thẳng xuống dưới, thể trọng của tôi lại cứ tăng thêm từng tầng từng tầng vò rượu vỡ, trọng lượng mỗi lúc một nặng thêm, đến khi rơi xuống tận đáy tôi cũng không biết mình đã ngã sập bao nhiêu tầng nữa.


Mông cắm đầy mảnh sứ vỡ, găm hết vào trong thịt. Tôi quay mình xem mà chửi thầm, từ khi vào nghề đến giờ, đi đâu cũng gặp xác sống, đạp đâu cũng thấy đất sụt.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 13

Chương 13. Du diên



“Du diên?” Khảm Kiên hít sịt một cái: “Du diên mà có con to thế cơ á?”


Trong Vân Đỉnh Thiên Cung, cái gì cũng có thể xảy ra, có điều, nghĩ thấy thì hình như cũng có hơi phóng đại rồi. 


Bóng cây ở phía xa xa kia, các chạc cây cực kỳ nhỏ, giống như những cái chân đốt dài mảnh của lũ du diên, càng nhìn thật kỹ, càng cảm thấy đó là những con du diên khổng lồ đang nghển đầu lên. Vương Minh kia vẫn chưa phát hiện ra điều gì, vẫn tức giận kêu gào toáng lên, khiến tôi muốn trực tiếp bóp chết cậu ta luôn.


Năm xưa Bồ Tiên Vạn Nô bị Bột Nhi Chỉ Cân Quý Do (-chú: con trai Oa Khoát Đài, Khả hãn thứ 3 của Đế quốc Mông Cổ) truy sát đến đây, hậu duệ Đông Hạ đã chuyển xuống ở dưới lòng đất, sau đó phát hiện ra những con du diên khổng lồ sinh sống trong các khe nứt địa nhiệt thì vô cùng khiếp sợ, thế là bèn liên kết thần thoại Nữ Chân với hiện tượng kỳ lạ này lại với nhau.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 12

Chương 12. Đứng lên.


Vừa nãy tôi trèo lên cây chả được bao lâu, lũ du diên này đã liền túa ra ào ào, chắc hẳn đây là do người này lén lút đi theo ở trong rừng dẫn tới. Tôi nhớ lại trình tự xuất hiện của lũ du diên, chúng xuất hiện đầu tiên là ở miệng giếng, phía đông nam, người này là từ đó đi tới. Vậy Vương Minh hẳn là ở ngay phía đó.



Vết thương nơi bàn tay cực kỳ đau xót. Để lành lại thì cần rất nhiều thời gian, tôi thực sự chẳng muốn dùng đến cách này một chút nào, nhưng tôi đã không còn cách nào khác.


“Ông chủ, có cần em xuống không?” Khảm Kiên ở trên cây hỏi với xuống, tôi nói: “Nếu cậu tự đối phó được thì cứ ở trên cây đi.”


[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 11


Chương 11. Đệch.


“Khảm Kiên, hướng 8 giờ. Sau cái cây!” Tôi quát lớn, đồng thời giậm chân, dùng súng phun lửa phun vào lũ du diên đang bò ra. Lũ du diên này con nào con nấy to tướng như con tôm hùm, nếu không phải do trước đây đã từng trải nghiệm rồi thì chắc giờ lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên hết. Có điều, may mà chân và râu của du diên rất dễ bị lửa đốt mất, cho nên quét lửa qua một lượt là chúng rớt xuống đất hết. Nguy hiểm là, sau khi đốt chúng bốc lên một cái mùi cực kỳ quái gở, lại xen chút mùi ngon ngọt của protein.


Mấy năm gần đây mũi tôi không còn tốt nữa. Bác sĩ nói, kỳ thực từ lâu tôi đã không thể ngửi ra được mùi vị gì rồi, những mùi này đều là cảm giác do thị giác tạo thành.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 10


Chương 10. Trên dưới sông Ngân.


Thứ gì đó đã ăn sạch lũ cá nheo, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại là Bàn Tử.


Nghĩ bụng lẽ nào Bàn Tử vẫn không cam lòng, nhân lúc bọn tôi không chú ý liền đuổi đến trước chúng tôi, đem lũ cá về chén sạch rồi. Fuck, nếu vậy tôi nhất định phải bóp chết cái lão không biết xấu hổ này.


Nhưng nghĩ lại thì điều ấy là bất khả thi. Đừng nói vẫn chưa tìm được lũ cá nheo, mà ngay cả tín hiệu GPS phân bố thành cái hình dạng như thế kia, kéo dài suốt hơn 10 mét, hình thể Bàn Tử không thể như thế được.


“Có phải là loại du diên mà cậu nói tới không?” Tiểu Hoa nói.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 9

Chương 9. Giếng.

Khảm Kiên nhìn thấy khung cảnh hùng tráng này, nghẹn cả nửa ngày không nói nên lời.



Tiểu Hoa liếc mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có nhiều ý nói: ở nơi hoang dã vắng vẻ này lại có nhiều miệng giếng xuất hiện ở cùng một chỗ đến vậy, quả thực ly kỳ.


“Năm xưa bộ tộc Bồ Tiên Vạn Nô ẩn náu ở nơi này, vậy cũng không hẳn là quanh năm trốn dưới đất. Cuộc sống thái bình, người trong bộ tộc hoạt động trên mặt đất, quả thực rất cần đào giếng lấy nước.”

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 8

Chương 8. Cá nheo



Bàn Tử qua đây xem khe nứt này. Cái khe rộng chừng hai người, khá nổi bật, lộ ra cả đá núi.



Kiểu khe núi này, nếu không phải do động đất thì không thể nào tự hình thành được.


Bởi vì thời gian hình thành cách đây rất lâu, cho nên trong các kẽ hở trên vách đá mọc lên rất nhiều những bụi cây nhỏ, càng đi xuống càng sâu. Đá một hòn đá xuống dưới, nghe tiếng đá đập vào vách khe nứt xuống đến rất sâu phía dưới rồi mà vẫn còn vang.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 7

Chương 7. Khe nứt



Từ chân núi leo thẳng lên đỉnh núi, đối với người bình thường mà nói thì cực kỳ trắc trở, thế nhưng đối với Tiểu Hoa - cái ngữ có thể leo sườn núi thậm chí vách núi dốc đứng như bay mà nói, leo núi như đi du ngoạn.



Mười phút sau, một mình Tiểu Hoa đã trèo lên tít xa đằng trước, đoàn người bọn tôi nhìn cậu ta đi như du xuân, cực kỳ căm phẫn.


“Bọn thanh niên thắt lưng dẻo dai thật.” Bàn Tử thở hổn hển nói, thể lực anh ta cũng không còn bằng trước kia nữa rồi, “Nhớ năm đó ta đổ đấu ở Đông Bắc, núi như thế này một ngày đêm bảy lần lên bảy lần xuống cũng không toát mồ hôi.”

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 6

Chương 6. Kén Tơ hồng


Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn tôi, hiển nhiên là không thèm để ý đến tôi. Mấy người khác cũng nhìn Tiểu Hoa với ánh mắt mong đợi, mong cậu ta thật có thể mua hẳn một chiếc xe lửa đem tới.


“Tập trung vào.” Tiểu Hoa sau đó nói.


Cậu ta quả thực vẫn luôn nhắc nhở tôi phải chuyên tâm vào, thực ra đây cũng là động lực để tôi có thể tiếp tục chống đỡ. Cuối cùng, đương nhiên là không mua xe lửa, chúng tôi kiểm kê ra một nhóm tổng cộng mười hai người, đi men theo đường ray xe lửa vào thẳng bên trong.


[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 5

Chương 5. Xe lửa



Tôi nương theo ánh mắt Tiểu Hoa mà nhìn, chúng tôi đang ở ngay sườn núi, có thể thấy ở đèo núi đối diện thế núi cao ngất. Do trước kia nơi đây là một lâm trường, cây ở chung quanh đã bị đốn hết một lượt, cho nên chỉ còn các cây con tuổi không đủ lớn. Nhưng ngọn núi này lại không lớn, cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng rồi tôi lập tức nhìn thấy ngọn núi mà Tiểu Hoa nói.



Nó nằm ở phía sau ngọn núi trước mặt tôi này, ở nơi rất xa, có một ngọn núi hùng vĩ, ẩn hiện trong mây mù, có thể thấy đỉnh núi trắng tuyết.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 4

Chương 4. Vương Minh



“Xảy ra chuyện gì?” Miêu Học Đông buồn bực đáp, không biết nên trả lời thế nào. Cậu ta là thanh niên người địa phương, đương nhiên là không biết đám người chúng tôi ở đây làm gì. “Làm gì có xảy ra chuyện gì?”



“Vậy các cậu khóa cửa để làm gì? Trong này chẳng có cái gì đáng tiền cả.” Bàn Tử nói.


“Haiz, ông chủ, điểm chú ý này của ông kỳ quái quá. Chả lẽ ở đây không có dã thú hay sao?” Miêu Học Đông đi vào trong bụi cỏ, đi thẳng đến chính giữa khoảnh sân.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 3

Chương 3. Lâm trường



Tiểu Hoa nói với tôi, thứ này là tìm thấy ở một vùng quê cũ. Từ sau lần thua thiệt đó, tôi có thói quen hễ cứ có việc gì là trước cứ phải về quê nhặt nhạnh. Từ những thứ nhặt nhạnh thu thập được có thể nhìn ra rất nhiều ẩn ý trong đó, ví như tình hình kinh tế trước kia của nơi này như thế nào, hay có truyền thuyết gì hay không. Những mảnh vụn nhỏ bé này có đôi khi tập hợp lại lại cho ra rất nhiều thông tin. 



“Người này tên là Miêu Học Đông, cha là công nhân làm việc ở lâm trường. Đầu mũi tên này là từ một cây gỗ mục đào lên, khi cha anh ta cưa cây gỗ thì phát hiện ra. Anh ta nói, loại đầu mũi tên này rất thường gặp trong các cây gỗ lâu năm ở trên lâm trường bọn họ, cũng đều mục rữa hết cả.”

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 2

Chương 2. Đầu mũi tên.



Đoạn đường ra khỏi Hàng Châu đã quá quen thuộc, chẳng mấy chốc tôi liền mơ màng ngủ. Cảm giác mệt mỏi của tôi bây giờ đã không còn giống năm xưa, trào dâng như nước triều, chỉ muốn quỵ xuống không đứng lên nữa, mà giống một căn bệnh mãn tính hơn. Anh nhớ hắn ta ở nơi này, rồi lại không muốn nhớ đến hắn nữa, như thể hắn ta chẳng quan trọng đến thế.




Toàn bộ sự việc, tôi vẫn đang làm phép loại trừ. Từ một kẻ không ngừng phức tạp hóa mọi việc ngày nào, đến bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích chính của mình. Tôi đã không biết bao lần tự hỏi bản thân, rốt cuộc mày muốn gì, mày muốn câu trả lời, hay muốn những người bên cạnh mày bình an.

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 1

Chương 1.



Nhiệt độ đã ấm lên.



Tôi đã cai thuốc được một thời gian, nhưng lúc này không kìm được mà châm một điếu. Mặt trời đang lên cao, sương sớm và oi bức làm tôi cảm thấy có chút nóng ruột, khói thuốc có thể khiến tôi bình tĩnh lại.


“Có khi anh ta đã đi từ lâu rồi.” Bàn Tử ở bên cũng rít một hơi thuốc: “Cậu biết tính tình anh ta mà, chúng mình hẵng còn lương thiện chân chất lắm, toàn bị lão nhân gia người ta lừa.”

[ĐMBK] Mục lục: Mười năm sau



Trường Bạch Sơn 2015 - Lời hứa mười năm 



[ĐMBK] Một ngày của Tiểu Hoa


Một ngày của Tiểu Hoa



Năm giờ sáng, Giải Vũ Thần đúng giờ mở mắt.


Năm giờ mười phút, chuông đồng hồ báo thức vang lên, anh mới mở mắt dậy.


Trong tứ hợp viện, anh có đến bảy nơi có thể ngủ, mỗi ngày đều ngủ ở một chỗ khác nhau. Hôm nay, anh ngủ trên chiếc giường nhỏ trên gác xép, ở đây rất chật hẹp, khiến anh có cảm giác an toàn. Đêm qua trời mưa, anh thích nghe tiếng mưa rơi, đây cũng nơi lý tưởng nhất để nghe tiếng mưa rơi.

[Lão Cửu Môn] Tượng Nha bài cục

[Nhị Nguyệt Hồng] Tượng nha bài cục




Tác giả: Nam Phái Tam Thúc.
___________________________________



Bày bàn mạt chược ra, mấy Lão Cửu môn trẻ tuổi bắt đầu đấu võ mồm.

Mà cơn mưa lúc nửa đêm, dường như mang theo cả nỗi bi thương nồng đậm.


[Ngô Tà tư gia bút ký - Cửu Môn Đề Đốc] Ngô Lão Cẩu



Ngô Tà tư gia bút ký - Cửu Môn Đề Đốc

Bình tam môn: Ngô Lão Cẩu - Cẩu Ngũ Gia


Ngô Lão Cẩu, Cẩu Ngũ Gia

Ngô Lão Cẩu chính là ông nội tôi, là đời thứ nhất của Ngô gia ở Trường Sa, là thổ phu tử chính thống xuất thân từ làng trộm mộ, mũi ông bị hỏng vào thời kỳ đầu những năm giải phóng. Chuyện của ông thì quen thuộc quá rồi, không cần chép nhiều làm gì cho mệt, nhắc qua qua là được rồi.

[Cửu Môn dị văn lục] Trương Đại Phật Gia


Trương Đại Phật Gia




Trường Sa đệ nhất đại gia, bởi vì trong nhà có một tượng Phật to không biết từ đâu ra, mới được đặt biệt hiệu này. Trình độ phong thủy của Trương Đại Phật Gia vô cùng cao thâm, khác ông phong cách trộm mộ của Nam phái, ông là người phương Bắc di cư tới phương Nam. Câu chuyện nổi tiếng nhất về ông xảy ra vào thời kháng chiến chống Nhật, khi ông đưa gia quyến từ Đông Bắc chạy trốn tới Trường Sa.  

[Lão Cửu Môn] Tấm màn tơ


[Nhị Nguyệt Hồng - Nha đầu] Tấm màn tơ


Màn tơ này hình như lâu rồi chưa thay.


Nửa đêm, nàng không ngủ được. Mở mắt, liền thấy màn giường rủ xuống bên cạnh, dưới ánh trăng trông hơi ảm đạm. Vốn là tơ tằm óng ánh chút sáng, giống như sợi tơ kéo ra từ loại bạc trắng nhất.


Đúng là đồ có tốt mấy, cũng luôn từ tốt đi đến dở.


Xưa kia vừa qua lập thu, nàng sẽ đích thân đi tháo tấm màn này xuống, đích thân giặt sạch nó, nàng biết tính chất thì này, phải cẩn thận chăm sóc nó, dội nước từng chút từng chút một.

[ĐMBK] Bọn họ đang làm gì thế?

1.
“Liệu có bị phát hiện không?” Lão Dương ở bên dưới bức tường, hỏi Ngô Tà, Ngô Tà bảo: “Giờ mới hỏi thì quá muộn rồi, tao phải lén chạy đến đây, không dễ dàng gì đâu.” “Được rồi.” Lão Dương nói: “Mày giẫm lên người tao mà trèo lên, lanh lẹ tí coi.” Ngô Tà đạp lên vai hắn, len lên bức tường rào, ngó nhìn vào trong. Lão Dương hỏi: “Sao rồi?” Ngô Tà cúi đầu đáp: “Lộn rồi! Đây là phòng tắm nam!”

(Chuyện hồi nhỏ)



2.
“Lão gia, ông thấy cuộn gấm này thế nào?” “Phu nhân thích thì cứ mua hết đi.” “Tôi chỉ muốn lão gia cho ý kiến, thời buổi chiến tranh loạn lạc, không như ngày trước, đâu thể tiêu xài hoang phí.” “Ừ cũng đúng.” Nhị Nguyệt Hồng bỏ bức thư trên tay xuống, đem đốt trước ngọn nến. “Đây là vì sao?” Phu nhân có hơi kinh ngạc. “Không phải tin tức gì tốt, đốt đi rồi liền quên.” Nhị Nguyệt Hồng cười cười: “Chà, đoạn gấm vá thật khít.”

(Cửu Môn hồi ức)