30/12/15

[Lão Cửu Môn] Chương 13

Chương 13. Đánh Mã điếu.


Hồi đó, những truyện dân gian trong Bình thoại không giống nhau, sau thời Mãn Thanh chuyện cầm roi quất người rõ ràng đã ít đi nhiều rồi, chỉ còn xuất hiện ở một số đoàn ngựa thồ vùng Tây Bắc Tây Nam. Dùng roi làm vũ khí đòi hỏi phải huấn luyện rất nhiều, chẳng bằng cầm một khẩu súng tự chế còn có ích hơn. Trương Khải Sơn vốn trong lòng có chuyện, cộng thêm chưa quá quen thuộc với roi, bởi vậy, một nhát roi quất tới, Trương Khải Sơn tuy né được, nhưng trong vòng một tấc vẫn bị sượt qua.

Một nhát roi rất mạnh tay, Trương Khải Sơn tránh sang bên cạnh, nhát roi liền quật trúng vào ghế ngồi bên cạnh, cái ghế liền vỡ vụn ra từng mảnh. Quản gia khiếp sợ đến nhảy dựng cả lên, vội kêu to: “Ối ông ơi, phá hỏng đồ đạc rồi, phá hỏng đồ đạc rồi!”. Đám thuộc hạ liền đạp ghế mà xúm lại vây xung quanh, níu lấy cổ áo lão quản gia: “Rạp này do ông mày quyên tiền mà xây, ông đây thích phá thì phá. Đúng một phường chó đẻ, ông mày nghe mà phát phiền.” Gã thuộc hạ lập tức mắng nhiếc lão quản gia: “Thôi đi, gọi Nhị Nguyệt Hồng ra đây hát Hoa Cổ.” Quản gia bèn xua tay: “Nhị gia vừa xuống đài, không thể lên đài nữa.”

13/12/15

[Lão Cửu Môn] Chương 12

Chương 12. Nguyệt mãn Tương giang.


Nhị Nguyệt Hồng bước đi trong rạp hát, rạp hát ở bên này là do khách đãi cát ở Tây Bắc quyên tiền xây nên, rồi đem tặng cho anh. Cũng không biết là tháng nào năm nào, xem được một vở tuồng anh diễn, liền âm thầm cứ thế tặng nguyên cả một sân khấu tuồng. Đáng tiếc lại chẳng hiểu quy củ, sân khấu lại hướng về phía Tây. Sân khấu hướng về phía Tây còn gọi là đài Bạch Hổ, trước khi “trảm đài” không thể diễn kịch. Thế mà đây lại là quà người ta tặng, văn khế mới được gửi đến cách đây ba ngày, hôm nay nếu không khai diễn thì cũng là điềm xui xẻo.

[Lão Cửu Môn] Chương 11

Chương 11. Nhất nguyệt hoa khai Nhị Nguyệt Hồng.


Người Trương gia hiển nhiên có kinh nghiệm trong việc này, một cậu lính dùng lưỡi lê cạy yết hầu thi thể ra, Tề Thiết Chủy tiến lên quan sát, liền nhìn thấy trong cổ họng cái xác quả thực có ghim đầy kim lông trâu, mũi kim quay ngược vào trong họng, nếu trong cổ họng có bất kỳ thứ gì chui ra thì sẽ bị kẹt ngay trong đống kim lông trâu này.

Hắn chỉnh lại kính mắt, để thân binh mang kìm nhổ đinh tới, nhổ cây kim ở ngay ngoài cùng, sau đó giơ đèn khí ga lên quan sát kỹ càng.

Tấm cắm kim này chế từ sắt đỏ, tuy bên trên đã có những đốm gỉ, nhưng mũi kim vẫn vô cùng sắc bén. Thân kim không vết rỉ sét xanh lè, ắt hẳn có bôi kịch độc.

[Lão Cửu Môn] Chương 10

Chương 10. Hắc mao tất quan.


Cùng lúc đó, Trương Khải Sơn cũng đang suy ngẫm ngọn nguồn vụ việc này, tâm trạng của ông ta lại càng thêm phức tạp, bởi theo trực giác của mình, năm nay quân Nhật bao vây tứ bề, tình hình nguy ngập, thế mà giờ lại xảy ra chuyện này, như vậy đằng sau chuyện này nhất định không hề đơn giản.

Trong lúc Tề Thiết Chủy vẫn đang nghỉ ngơi, quan tài và những cái xác trong xe lửa đã được chuyển hết ra ngoài, toàn bộ các cỗ quan tài thì được chuyển vào nhà kho Trương gia, những cái xác thì chuyển vào trong viện quân y. Những công việc này đều do Trương sĩ quan thu xếp lo liệu, Tề Thiết Chủy chỉ ngủ có nửa giờ mà mọi việc đều đã đâu vào đấy cả, Trương Khải Sơn cũng yên tâm hơn.

[Lão Cửu Môn] Chương 9

Chương 9. Long cốt tùy táng.


Khi Tề Thiết Chủy tỉnh lại, không biết là lúc nào, hắn nhận ra mình đang ngủ trong phòng cho khách của Bộ tư lệnh, đầu giường có đặt một chén nước. Ngoài ra không có vật gì khác, trong phòng ngoài một số đồ dùng cần thiết thì không có thứ gì để bày bố trang trí cả.

Còn nhớ hồi trước từng đọc qua bản sao một cuốn sách của Đàm Thái đi Tây học, trong đó có nói, phòng ngủ của vua Phổ chỉ có một chiếc giường sắt và một chậu sắt để rửa mặt chải đầu, để giữ vững truyền thống cầm quân với ý chí sắt đá, không biết phòng ngủ của Phật gia có giống thế không nữa. Nếu thực như vậy, vậy thì sự chuyên tâm thường ngày của Phật gia dễ giải thích rồi.

12/12/15

[Lão Cửu Môn] Chương 8

Chương 8. Tịch dương quỷ quan.


Lúc này, Tề Thiết Chủy toàn thân lạnh toát, cảm giác thời gian như ngừng lại. Nhìn thấy cánh tay cậu bé nọ từ từ thọc vào trong cái lỗ trên Tiêu tử quan, chẳng mấy chốc, đã thò hẳn cả cánh tay vào, rượu trắng trên người bốc hơi rất nhanh do nhiệt độ cơ thể, bốc lên thành hơi nước.

Khắp xung quanh không chút tiếng động, Tề Thiết Chủy ngay cả thở mạnh cũng không dám, mồ hôi tay thấm ướt đẫm cả sợi thừng treo thanh la.

[Lão Cửu Môn] Chương 7

Chương 7. Song chỉ thám động.


Tề Thiết Chủy thấy Trương Khải Sơn nói xong liền bỏ ra ngoài trạm xe, lúc ấy mới thầm bừng tỉnh. Gõ thanh la là để làm ngựa giật mình, người nhà họ Trương mỗi khi thò hai ngón tay vào cái lỗ trên quan tài, nếu trong quan tài có dị biến, thường đi cùng với thi độc, độc xâm toàn thân, cho nên, trước khi thi triển tuyệt kĩ, họ thường đặt một cái kéo tỳ bà ở trước cái lỗ, kéo tỳ bà nối với cương ngựa, đặt một chiếc thanh la đằng sau tai ngựa bảy phân. Hễ trong quan tài có gì khác thường, lập tức gõ thanh la, ngựa giật mình lồng lên chạy. Ngựa chạy khiến kéo tỳ bà cắt phập ngay lập tức, cắt đứt lìa cánh tay, mới giữ được cái mạng.

7/11/15

[Lão Cửu Môn] Chương 6

Chương 6. Cầm thanh la.


Trương Khải Sơn nhìn Tề Thiết Chủy, đúng như người ta vẫn nói đúng người đúng việc, có những người bề ngoài có vẻ yếu đuối khiếp nhược, nhưng đến khi gặp đúng lĩnh vực họ nắm rõ thì cứ như biến thành một người khác, nhìn mà trong lòng yêu thích. Cười mà không nói, muốn xem xem Tề Thiết Chủy có kiến giải gì.

Viên sĩ quan phụ tá họ Trương lúc này hơi bất an, cứ nhìn Trương Khải Sơn như muốn nói rồi lại thôi, Trương Khải Sơn không hiểu, hỏi: “Cậu căng thẳng cái gì?”

“Phật Gia, tôi tuổi Tỵ.” Viên sĩ quan nhỏ giọng nói. Trương Khải Sơn suýt thì phì cười, bèn lập tức cười nhạt nói: “Người Trương gia bát tự không cứng đều đã chết hết ở Đông Bắc rồi, đứng yên đấy cho ta, cậu còn chưa bị ta khắc chết, còn ai khắc chết nổi cậu nữa.”

1/11/15

[Lão Cửu Môn] Chương 5

Chương 5. Quan tài sắt.


Trương Khải Sơn nhìn lại, lập tức dừng bước. Vừa nãy tinh thần hơi buông lỏng, có chút lơ là, Tề Thiết Chủy vừa nhắc nhở một câu, ông ta mới nhận ra vấn đề.

Khác biệt ở ngay mặt ngoài, lớp sắt bọc ngoài toa tàu cuối cùng đã được gia cố thêm nhiều, lớp sắt dày hơn, hàn kín và nhiều hơn. Nhưng Trương Khải Sơn lại lờ mờ cảm thấy một sự khác biệt khác, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không rõ được cái cảm giác không ổn này là gì.

“Lão thầy bói, đừng có thừa nước đục thả câu. Ông giải thích xem, nếu có lý, toa tàu cuối này không cần phải vào trong nữa.”

“Phật Gia xem thường tôi.” Tề Thiết Chủy liếc mắt nhìn Trương Khải Sơn, vừa rồi bị Trương Khải Sơn cưỡng ép lôi đi những hai lần, thật là mất mặt, cho nên hắn phải đòi lại. Thế là, hắn bèn nắm lấy tay Trương Khải Sơn, kéo đi vào trong sân ga mấy bước, rồi quay lại chỉ vào đầu tàu, giải thích từng toa từng toa một.

“Toa đầu tiên: trong toa bừa bộn toàn những quan tài cổ, có một số có quách đá, một số chỉ có mỗi áo quan, bên trên đều có đánh số.” Tề Thiết Chủy nói: “Xem những chữ đánh dấu trên đó thì thấy, những quan tài này đa phần đều đến từ cùng một ngôi mộ, không biết Phật Gia có phát hiện hay không, kích cỡ to nhỏ của những quan tài này, xét tổng thể thì không chênh nhau là mấy, cho nên, có lẽ tất cả đều là quan tài bồi táng. Xuống phía dưới nữa là toa tàu để nghỉ ngơi, tất cả những người áp tải chuyến hàng này đều ở trong toa tàu đó. Xuống dưới nữa lại là toa chứa hàng – hay chính là toa cuối cùng này.”

26/10/15

[Lão Cửu Môn] Chương 4

Chương 4. Toa tàu cuối cùng.


“Thưa ông.” Viên sĩ quan phụ tá đi trước chỉ vào cánh cửa đi xuống toa tàu cuối cùng, cửa đã bị mạng nhện che kín, gạt hết mạng nhện ra, thấy trên cửa có sơn mấy hàng chữ kỳ quái. “Là chữ Nhật.”

“Xem hiểu không?”

“Nét móc, nét phẩy.” Viên sĩ quan liếc nhìn hàng chữ Nhật trên cửa. “Nét – nét chấm.”

“Không hiểu thì cứ nói thẳng.” Trương Khải Sơn khuyên một câu, viên sĩ quan ngượng nghịu cúi đầu kéo vành mũ xuống, rút súng ra lên đạn, rồi tiến đến mở cửa, nhưng nhận ra cửa đã bị hàn chết.

Xe lửa ở thời đại đó, các toa tàu nối với nhau bằng một sợi xích sắt to tướng, để đi từ toa này sang toa khác thì phải đi qua một đoạn ngoài trời. Trong phim “Đội du kích đường sắt” đã mô tả lại rất rõ ràng kết cấu của loại xe lửa này. Nhưng với xe lửa vũ trang của người Nhật, đoạn này cũng được bọc kín bằng sắt tây. Thậm chí còn bọc thiết giáp cả đoạn xích sắt bên dưới xe lửa nữa.

20/10/15

[Lão Cửu Môn] Chương 3

Chương 3. Giáp đông tứ mộ.


Tề Thiết Chủy nói với Trương Khải Sơn, Tề gia nhất phái, thời cổ biết phân Âm Dương, định Càn Khôn, ban ngày giúp người ta tính Bát tự, chọn Âm trạch, tìm Long mạch, khóa thi quan; ban đêm xem núi xem sao, hành nghề trộm mộ. Cho đến đời cha của hắn có thể xem là tư chất kém nhất, đạo hạnh nông nhất, mà bản thân hắn thì lại càng kém nữa, chỉ học được tí chút sơ sơ của cha, thế mà đã là lão Bát của Cửu Môn Trường Sa, chứng tỏ học thức và năng lực của tổ tiên Tề gia thâm sâu khó bề lường được.

Riêng phái này có lắm quy củ, nghe nói bởi lén xem trộm quá nhiều thiên cơ, cho nên phải khóa mồm khóa miệng mà về ở ẩn. Trong đó có rất nhiều chuyện thú vị, cho đến đời Tề Bát, tất cả đã trở thành những câu chuyện cũ kỹ kể bên giường rồi. Cha hắn trước lúc lâm chung, mơ mơ màng màng nói ra mấy câu khó hiểu tối nghĩa. Trong đó có một quy củ, rằng cao thủ Tề gia khi tiến vào những nơi vô cùng hung hiểm, nếu rơi vào cảnh không có cửa cầu sinh, bèn treo một chiếc gương đồng lên đầu thớt ngựa của mình cùng với một bức pháp đồ đặc biệt, cho ngựa chạy ra ngoài, để đời sau còn biết mình đã chết ở đâu, và chết vì nguyên nhân gì.

19/10/15

[Lão Cửu Môn] Hoắc Tiên Cô - Tình bắt đầu từ đâu, mà ngày càng đậm sâu





Không làm một điếu?” Hoắc Tiên Cô nhìn Cẩu Ngũ, đùa nghịch bao thuốc lá Tây trong tay.

Không, ghê lắm.” Cẩu Ngũ cầm dao làm bếp thoăn thoắn đánh vảy con cá trích trên tay, moi lớp màng đen hôi tanh bên trong con cá ra, vứt sang vại sứ bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đánh vảy cá, động tác vô cùng thuần thục nhuần nhuyễn.

Hoắc Tiên Cô tự châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi.

Con gái mà hút nha phiến, không sợ chẳng ai thèm lấy à.” Cẩu Ngũ cười nói.

Không phải còn anh à?” Hoắc Tiên Cô thản nhiên nói.

[Lão Cửu Môn] Chương 2

Chương 2. Tề Thiết Chủy.


Tề Thiết Chủy nhoài người ra ngoài cửa sổ. Tàu đã đến ngoài trạm xe lửa Trường Sa, hắn nhìn thấy bên ngoài quân cảnh dàn thành từng vòng tròn, quần chúng hóng chuyện còn chưa kịp túm tụm lại đã bị xua đi. Trong bụng mới nghĩ thầm, mới sáng sớm canh năm, Phật Gia đã sai người đến lôi hắn ra khỏi cửa hàng, không xong không xong, Phật Gia là người từng trải, không có chuyện gì mà không đợi được đến khi trời sáng hẵng nói cả. Thế mà giờ hắn còn chưa kịp rửa mặt, mới gặm được có một cây củ cải đã bị gọi đi, chứng tỏ Phật Gia cần gặp hắn gấp. Đến cả Phật Gia mà cũng phải quýnh cả đít lên như thế, bát hương nhỏ này của hắn lại chẳng đổ nghiêng đổ ngả à.

Tề Thiết Chủy nhìn ra bên ngoài, định tìm cớ gì đó đặng chuồn đi. Tàu đã vào khu vực kiểm soát, cửa vừa mở, sĩ quan phụ tá của Phật Gia đã vào đón.

[Lão Cửu Môn] Chương 1

Chương 1. Chuyến tàu ma quỷ.


Trong hồi ức của cụ già, ngày hôm đó Trường Sa vừa mới vào đầu đông, tiết trời đã hết sức lạnh giá. Gót giày của quân Nhật đã giày xéo đến gần Trường Sa, thành phố vô cùng tiêu điều, ai hễ có thân thích ở vùng Tây Nam đều chạy đến nhờ nương tựa người thân cả, nhưng sức vận chuyển có hạn, vào mùa đông, đường đến Tây Nam núi non đều sạt lở, rất nhiều người đã đi, gặp núi lở, lại phải vòng về.

Năm đó, Cố Khánh Phong hẵng còn trung tuổi, trực ban ở phòng bán vé, đêm hôm đó, khi chuyến tàu màu đen số 076 tiến vào ga là đúng là ông đang trong ca trực. Vào giờ ấy, đáng lý ra không có xe lửa nào vào ga cả. Ông cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào trước đó.

Vào thời kỳ đó, để chuẩn bị cho chiến sự nên hay có các chuyến tàu chở hàng của quân đội đột xuất đến, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng thông thường sẽ có thông báo gửi đến trước, hơn nữa, thủ tục cho tàu vận tải quân đội thường do quân đội xử lý, nên vào những lúc này, trên sân ga phải đầy lính cảnh giới chuẩn bị nhận hàng mới đúng.

[Lão Cửu Môn] Lời dẫn

Lão Cửu Môn.



Lời dẫn.


Năm 1903, ông Otani Kozui, người Nhật Bản, vào nội địa Trung Quốc dưới danh nghĩa khảo sát tôn giáo, tiến hành công tác thăm dò và khảo sát địa lý. Trên đường đến Trường Sa, một nhóm nhỏ thuộc đội khảo sát của ông do thương nhân người Nhật Hatoyama Miyuki dẫn đầu đã dừng chân suốt gần 3 tháng ở một thị trấn trên núi cách thành Bắc Trường Sa 160 km, đến khi rời đi, đội khảo sát chỉ còn lại 6 người. Một tuần sau, Hatoyama Miyuki thông qua Viện nghiên cứu thương mại Nhật – Thanh trình lên Bộ Ngoại giao Nhật Bản một bản báo cáo dài 16 trang, lịch sử gọi là báo cáo Hatoyama. Trong bản báo cáo có nhắc đến “thứ” được chôn giấu bên dưới thị trấn vùng núi này.

Ngày mùng 4 tháng 8 năm 1949, Trình Tiềm – chủ tịch tỉnh Hồ Nam, chủ nhiệm Sở bình định Trường Sa thuộc Quốc Dân Đảng cùng tư lệnh Binh đoàn số 1 Trần Minh Nhân khởi nghĩa ở Trường Sa, Trường Sa Hồ Nam hòa bình giải phóng. Ngày thứ hai, Dã chiến quân thứ 4 tiến vào Trường Sa, với tư cách là Trưởng phòng Cơ quan đặc vụ trung ương Trung Quốc khu vực Trường Sa, vào nửa đêm, tôi khẩn cấp mời đến một cụ già, bàn luận suốt 3 tiếng đồng hồ.

Cụ già này tên là Cố Khánh Phong, từ năm 23 tuổi đã trông coi trạm xe lửa cũ của Trường Sa. Tôi hỏi cụ về sự việc lạ thường xảy ra ở trạm xe lửa Trường Sa vào 10 năm về trước. Theo lời kể của cụ, tôi dần dần thấy được mở đầu của sự kiện quỷ dị đã từng lan truyền rất rộng vào những năm đó.


2/10/15

[Lão Cửu Môn] Hắc Bối Lão Lục - Kẻ cuồng si




Kẻ cuồng si có rất nhiều, nhưng có mấy ai là có thể thực sự mỗi bước đi đều bước vững như bàn thạch?

Hãy xem Hắc Bối Lão Lục.



Trường Sa núi Hồ Nhi, đi theo đường núi về hướng Vân Nam, một nhóm ba mấy người đang áp tải một chiếc xe bò mà đi. Lác đác những đốm lửa đuốc, không sáng không tối.

Trên trời tuyết rơi nhiều, đã biết bao nhiêu năm Trường Sa chưa có trận tuyết nào lớn thế, toàn bộ con đường bị tuyết phủ kín, tuyết trên trời như bông vải nhẹ nhàng đáp xuông. Tuyết cứ rơi thế này, đến ngày mai chắc chắn sẽ ngập đến tận đầu gối.

Trên xe bò loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều những phụ nữ, ba mươi mấy người áp tải xe bò đều mặc đồ nông dân, thế nhưng có thể nhìn ra được, mỗi người bọn họ đều mang theo vũ khí, không phải đao thì là súng. Dẫn đầu là Lão Khải, đây là một trong những lái buôn khá có tài trong giới buôn người ở Trường Sa. Lão ngồi một mình trên đầu xe, vừa nhìn mấy người phụ nữ đằng sau, vừa suy xét sự việc.

28/9/15

[Lão Cửu Môn] Ngô Lão Cẩu - Cửu Ngũ làm mai




Hóa ra, mối nhân duyên của ông nội Ngô Tà, lại bắt đầu đầy thú vị như thế này.


Giải Cửu Gia đẩy đẩy kính mắt, đây là lần thứ ba anh ta làm động tác này rồi, cô bé ngồi đối diện có hơi lúng túng không biết phải làm sao.

Ở trong quán trà này, người đàn ông đó đã cứ nhìn cô như thế này sắp được cả một canh giờ rồi. Nếu như không phải mẹ cô cố ý để bọn họ gặp nhau, cô thực sự không muốn ngồi một chỗ lâu đến thế, lại còn bị một gã đàn ông quái gở nhìn chằm chằm nữa.

27/9/15

[Lão Cửu Môn] Trần Bì A Tứ - Vận mệnh





Trong lòng mỗi con người, có lẽ, đều có một người mà mình luôn hi vọng người ấy được sống, hơn nữa, phải sống thật hạnh phúc.


Nội đường, Nhị Nguyệt Hồng đem cua nấu thành ba món nhắm, dâng lên trước bàn thờ Nha đầu, châm ít hương cũ.

Trên bàn ở sau lưng đặt đầy báo giấy, được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chỉ có mấy tờ là vương vãi lộn xộn trên bàn.

20/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 15

Chương 15.

“Mày có cách gì?” Đũa sắt vừa cố gắng đọc tư liệu tiếng Anh vừa nói, ngữ khí đã hơi dịu đi. Anh Tiểu Trương bôi dầu lên tóc xong, vịn vào cửa sổ ngó ra nhìn một lượt, sau đó quay lại gạt hết đống vụn cỏ tranh vừa nãy bị xé rơi từ trên trần xuống, lấy từ dưới đầu lưỡi của mình một vật gì màu đen ra.

Đó là một miếng sắt vô cùng sắc bén. Y ngồi xổm xuống, lấy mảnh sắt ra, bắt đầu vẽ trên sàn nhà gỗ.

“Bản này chia làm ba phần, chỗ chúng ta dừng lại lúc trước là đồn lũy, là phần ở ngoài cùng của bản. Vị trí hiện giờ chúng ta đang đứng là tiền trại, là khu vực nhà ở của dân bản, rất rộng, rất nhiều nhà sàn. Đằng sau tiền trại, tất phải có hậu trại, hậu trại chắc là bị bao quanh bởi dãy núi phía sau và tiền trại phía trước, Bimaw ở trong đấy. Hậu trại này là một cấm địa, không một ai biết trong đó là như thế nào, Tát hồi trước từng lén xông vào trong nội trại rồi, có thể nói là người duy nhất biết tình hình trong bản, nhưng hiện giờ tung tích không rõ, không thể trông cậy vào được.” Y nói tiếp: “Năm đó nhóm thám hiểm trở về từ rừng rậm, Bimaw dẫn đường có thể đã mang tất cả mọi thứ trở về, toàn bộ đều ở trong nội trại đấy, nhiệm vụ hàng đầu cần phải hoàn thành đó là tiến vào trong nội trại, giờ ta đang trong cảnh khốn đốn, không có Tát, chúng ta không biết tuyến đường đi vào trong bản, mà đồng thời, chúng ta cũng không biết tình hình ở trong đó ra sao nữa.”

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 14

Chương 14.

Chúng tôi quay lại căn nhà sàn đầu tiên, chui qua ván sàn xuống đến vách đá, rồi trèo thẳng xuống đến sát mặt nước. Tiếng nước chảy xiết rất lớn, không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ sợ bọn kia lại bơi quá đà mất, Phượng Hoàng bèn bơi ngược dòng, dùng giàn thun bắn mấy viên “yêm tử” ra.

Đó là những viên tròn làm từ một loại cỏ và bã rượu, bên trong nhồi hòn sắt, rơi xuống dòng nước lập tức chìm xuống tận đáy. Đồng thời tản ra một mùi tanh tưởi rất kỳ quái. Người lặn dưới nước đánh hơi được mùi này liền biết sắp đến gần mục tiêu rồi, sẽ lập tức bơi nép vào vách đá.

Tuy dòng nước chảy rất xiết, nhưng loại mùi của “yêm tử” này khuếch tán suốt một vùng lớn trong nước xiết mà suốt mấy giờ liền không nhạt bớt.

18/9/15

[Lão Cửu Môn] Bán Tiệt Lý - Ra đời

Bán Tiệt Lý - Ra đời





Người ta thường nói gã âm ngoan đến mức không điểm dừng, nào ai biết gã cũng là sắt đá có nhu tình?

Càng nhiều tàn nhẫn hung ác, càng nhiều phẫn nộ cuồng điên, dường như cũng không vượt qua được một ngón tay mềm mại thong dong dịu dàng quẩn quanh.


“Hạ cờ đi, hai ba canh giờ rồi, không tìm ít việc mà làm, không thì biết chịu đựng cho qua thế nào.” Giải Cửu đốt hương trầm phẩy phẩy vài cái, hình như có chút ý không vừa lòng, nhưng cũng không muốn thay đổi thái độ.

“Không đâu.” Bán Tiệt Lý nói, thoáng nhìn hương trầm, bàn tay đập một cái trên mặt đất, đĩa sứ cắm hương lập tức vỡ nát.

15/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 13

Chương 13.

Xà Tổ không biết tiếng Anh, nhưng tôi thì biết. Đáng tiếc, ở trong ảo giác này, tôi không tài nào nhìn rõ được những chi tiết nhỏ đến mức ấy được. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một từ “Đá” bằng tiếng Anh trên tờ giấy cói. Một từ đơn này được viết rất to, lại còn được nhấn mạnh nữa.

Ở đây có nhiều cách hiểu. Một là, lũ côn trùng này có khả năng có liên quan đến một loại đá nào đó, cũng có khả năng là tên người, bởi tôi biết trong lịch sử thám hiểm vùng đất này có một người tên là Rock(*), cực kỳ nổi tiếng. Ông là người đã hoàn thành sơ bộ việc thám hiểm của phương Tây đối với khu vực thần bí này của Trung Hoa.

(*) Ở đây nhắc đến Joseph Francis Charles Rock, người Áo – Mỹ, là một nhà thám hiểm, nhà địa lý học, nhà ngôn ngữ học kiêm nhà thực vật học.

Mấy trang sau có rất nhiều bản phác thảo về loài côn trung nọ, bao gồm một vài đặc tả các bộ phận.

13/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 12

Chương 12.

Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy trong đống cỏ tranh là vô số những sợi gì như sợi bông, trông rất giống đám lông tơ bọc con côn trùng trong vại sành nọ.

Cảnh giác dâng lên, tôi bèn đứng dậy, do đang đứng trên xà nhà, ngay trên đầu là trần nhà cỏ tranh, cho nên tôi chỉ có thể khom lưng, gạt đống cỏ tranh ra. Tôi lập tức nhìn thấy một ngón ngủ đen sì cắm trong đống “lông tơ” này, tôi dùng sức giật xuống, trần nhà cỏ tranh lập tức sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn, có hai cái đầu người gần như dính sít lại với nhau lăn lông lốc ra ngoài.

Do bị cái gì đó trông như kén tơ quấn chặt lấy, nên đầu người treo lơ lửng giữa không trung, tôi còn nhìn thấy, ngoại trừ hai cái đầu người bị rơi ra ngoài, ở đó còn có rất nhiều thịt nát và xương sườn.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 11

Chương 11.

Côn trùng sở dĩ là động vật cấp thấp, bởi vì khả năng tự lành của chúng không bằng các loài khác, dù chỉ là vết thương bên ngoài cũng rất dễ tử vong. Cho nên, côn trùng cực kỳ e ngại với lửa.

Vòng lửa vừa bốc cháy lên, tôi hơi yên lòng một chút, lấy từ trong “thủy kháo” ra một mảnh lá cây kỳ lạ, nhai nhai, đây là một loại thực vật có tác dụng tương tự với trái cau, dùng để trấn định tinh thần. Rồi tôi lại lấy ra một bình rượu thuốc, lắc lắc rồi lại vẩy về phía con quái trùng.

Nhiệt động xung quanh tăng cao khiến con quái trùng vô cùng căng thẳng, nó không ngừng giãy dụa, ném cái bình còn thừa ít rượu bên trong ném vào trong vại sành của con côn trùng, cái chai vỡ tan tành, rượu thừa bên trong lập tức cháy bùng lên thiếu đốt đám lông chim. Con côn trùng rít lên một tiếng, không biết là kêu gọi gì hay là bị lửa thiêu cháy, lần đầu tiên nhảy ra khỏi vại sành.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 10

Chương 10.

Tôi không có tư liệu chính xác, nhưng tôi biết ở khoảng thời đại này đã có truyền thuyết từ xa xưa về nghề nuôi rắn, đặc biệt là truyền thuyết của người Hán về hai dân tộc Mèo và Dao. Có rất nhiều câu chuyện tương tự nhau, chúng ta cũng thấy nhiều chi tiết tương tự về Ngũ Độc ở rừng rậm xứ Nam Cương trong các tiểu thuyết kiếm hiệp vậy.

Nghề nuôi rắn lại càng thực tế hơn, đó là những người chuyên bắt rắn và huấn luyện rắn, phần lớn người nuôi rắn thường bán thuốc rắn kiếm sống, tức thuốc trị rắn cắn. Nhưng nghe kể rằng, chế thuốc rắn cần dùng nguyên liệu từ chính bản thân con rắn, cho nên những người nuôi rắn thường xuyên lên núi bắt rắn, kỳ thực đây chỉ là mê tín. Người nuôi rắn đi bắt rắn đa phần là để bán nọc rắn cho các thương lái buôn thuốc ở Trung Nguyên. Phần nhiều các bài thuốc rắn đều chỉ có cây thuốc, không liên quan gì đến rắn, chỉ là người ta có các bài thuốc gia truyền của mình, không thể tiết lộ. Hơn nữa, các cây thuốc để bào chế thuốc rắn thường mọc ở trong các vùng núi sâu.

6/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 9

Chương 9.

Trên người tôi có đến mấy loại rắn liền, trong đó Kinh xà là loài rắn độc nhát gan nhất, nọc độc có thể khiến người bị câm, nhưng thấy gió là chạy, cực kỳ khó bắt và khó thuần dưỡng, loài rắn này rất cảnh giác trước những thay đổi có hại trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Tôi không biết nó cảm nhận được gì trong cái vại đựng côn trùng này, nhưng không thể xem nhẹ sự cảnh báo này được. Có điều loài rắn này nhát gan cực kỳ, nếu cái gì cũng nghe theo nó thì chắc nửa đêm đi đái cũng không được nữa.

Tôi thận trọng bưng cái vại kia lên, đặt nó lên chỗ sàn nhà rộng rãi, con rắn quấn quanh eo lại càng phàn ứng dữ dội hơn, nó đã rúc vào trong “thủy kháo” của tôi rồi.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 8

Chương 8.

Trong đồn lũy cửa sổ cũng đóng kín mít giống như ở đây, không biết bên trong có cái gì đang mai phục, đến nỗi bắt được cả Trảo Tử và A Tát. Hoặc có lẽ A Tát kỳ thực là một tên giả mạo, là người của bản này được bố trí bên ngoài, hòng đánh lừa lũ người ngoài có mưu đồ là bọn tôi.

Có điều, trong bản này ít nhất cũng phải có khoảng một vạn người, là một bản làng lớn hiếm thấy, đối phó với một thuyền người bọn tôi, tuy rằng ai nấy đều là cao thủ, nhưng cũng không cần thiết phải huy động nhân lực đến mức này. Chỉ cần mười mấy chiếc bè cùng giương tên nỏ súng kíp ra, cả đám chúng tôi cũng phải đầu hàng. Nhóm người này tai rất thính, chúng tôi tiến vào căn nhà ít nhất cũng được 10 phút rồi, mà chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Không biết tại sao, tôi có một trực giác, trong bản này, vốn không hề có người.

4/9/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 7

Chương 7.

Thân thủ và trạng thái của người này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ vào thời điểm ban đầu của hắn.

Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối với tôi là hết sức mới lạ. Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát cánh làm bất cứ chuyện gì. Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.

Hóa ra bất lúc nào cũng có thể chết là cảm giác như thế này.

-by Nam Phái Tam Thúc


Hôm qua từ Thâm Quyến về Hàng Châu, tài xế xe riêng trên đường là một cựu chiến binh trong chiến tranh Trung Việt. Bố của em họ tôi cũng thế, hồi bé tôi được nghe kể nhiều chuyện lắm, nhưng hồi ấy chắc là vì tâm hồn trẻ thơ nên không quá để ý, hoặc là vì quá nhỏ, không biết giết ngườ là cái cảm giác gì, cho nên không có ấn tượng gì quá mạnh mẽ.

Tôi cực kỳ tò mò về chiến tranh, không phải tôi đầy nhiệt huyết mà thích cái cảm giác tiến lên giữa mưa bom bão đạn. Điều mà tôi tò mò, đó là nỗi sợ hãi khi người ta có thể chết bất kỳ lúc nào.

Nỗi sợ hãi đó có lẽ bắt nguồn từ lời kêu gọi trước khi ra chiến trường. Mới đầu khi ra chiến trường, nhiều người thường cho là mình đặc biệt, ý kiến và nhận xét của mình ít nhiều là quan trọng đối với người xung quanh, có lẽ tất cả đều nghĩ như thế, cho đến lần xung kích đầu tiên, mới nhận ra là không phải. Trình tự trúng đạn của người bên cạnh mình không hề hợp lý như mình tưởng, nếu mình có thể may mắn sống sót, thì điều đó cũng không hề làm tăng thêm cái cảm giác “mình thật đặc biệt” một chút nào. Ngược lại, đó là một cảm giác hết sức dữ dội, cái cảm giác rằng mình không hề đặc biệt, và cho đến lượt xung kích tiếp theo, mình có thể bị trúng đạn, vào bất cứ một giây một khắc nào.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 6

Chương 6.

Muộn Du Bình rút ra tổng cộng tám cái đinh gỗ, rồi đẩy hai tấm ván gỗ lên, lộ ra một cái khe hở tạm đủ để người chui lọt. Sau này khi tra xét lại tư liệu tôi mới biết, nếu như hắn ta không làm thế, lối đi có thể ẩn nấp an toàn nhất của chúng tôi chính là chui lên từ hố xí. Muộn Du Bình trước khi chui lên dò đường, hắn ta đặt một cái còi dưới đầu lưỡi của mình, rồi mới trèo lên vào trong nhà sàn. Không lâu sau, chúng tôi nghe thấy một tràng những tiếng nghe như “két két két két”.

Tôi nghe không hiểu tiếng huýt này, chỉ cảm thấy rất giống tiếng ván sàn gỗ của một ngôi nhà gỗ bị đè ép mà phát ra tiếng kẽo kẹt. Nhưng xét từ hành vi của Xà Tổ, tôi liền đoán ra được, có lẽ tiếng huýt này có nghĩa là “an toàn”.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 5

Chương 5.

Trong nháy mắt khi xuống nước, tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình có rất nhiều thứ, mấy thứ này gần như tôi đều mang theo hết bên mình, đến khi xuống nước, tất cả đều sống lại, rời khỏi thân thể tôi.

Đó là vô số rắn cả lớn cả bé, chui ra từ trong “thủy kháo” của tôi, đủ mọi màu sắc, bắt đầu uốn lượn bơi xung quay tôi. Nước chảy xiết, sức chúng không đủ, đều quấn quanh người tôi.

“Đến lúc thì huýt sáo để liên lạc.” Tẩu Thuốc căn dặn, ba người cùng lúc buông tay, thuận theo dòng nước mà lặn xuống.

Trong nháy mắt, tất cả rắn trên người tôi rời ra, bắt đầu bơi xuôi dòng ở ngay bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cực kỳ.

2/9/15

[Lão Cửu Môn] Nhị Nguyệt Hồng - Cứu chuộc

Nhị Nguyệt Hồng: Cứu chuộc.




Xếp vào hàng Nhị gia, gọi là Nhị Nguyệt Hồng, là một vai đào hát tuồng, trong một gánh hát kịch Hoa Cổ ở Trường Sa, coi như là có tiếng tăm.

Địa bàn của Nhị Nguyệt Hồng là kiểu địa bàn điển hình của dân trộm mộ trong xã hội cũ. Ngoài mặt là một ông chủ gánh hát, mang theo gánh hát vào nam ra bắc, kỳ thực, ban ngày diễn tuồng, ban đêm đi trộm mộ, đồ nghề đều giấu hết trong các rương quần áo, mỗi người trong gánh hát đều có võ công căn bản, mỗi lần xuống đấu cũng là kỳ cảnh. Ông nội tôi nói, ông từng được mở mang tầm mắt một lần, đám người ấy đổ một cái đấu con, căn bản không cần chạm đến đáy mộ, chỉ dùng một cây gậy trúc bám vào tường mộ mà đi, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, công phu ấy không biết làm sao mà luyện thành.

Nhị Nguyệt Hồng không chỉ có giọng hát tuyệt đẹp, thân mang tuyệt kỹ, hơn nữa, nghe đâu còn là một mỹ nam tử, chuyện phong lưu phong nhã vô hạn, có quan hệ mập mờ với rất nhiều người đẹp nổi danh, thích đắm mình trong kỹ viện.

[Lão Cửu Môn] Trương Đại Phật Gia - Trách nhiệm

Trương Đại Phật gia: Trách nhiệm.





Phải, hắn làm vậy là có lý do.

Nhưng dù có nói ra, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Chung quy, vẫn có một người bị một người hận.

Bên bờ Tùng Hoa Giang, băng đóng cả vạn dặm. Hơi lạnh toát ra từ băng, xông lên bờ đê ven sông, như muốn đông cứng tất cả mọi vật.

Trên bờ đê cũng đóng cứng một lớp băng mỏng, không biết là do hơi nước xông lên ngưng đọng lại, hay là tàn dư còn lại sau khi tuyết bị san hết đi.

Trương Khải Sơn khoác áo bành tô đen, toàn thân cao thấp mũ áo chỉnh tề, vậy mà vẫn có cảm giác hơi ấm trên người đang bị hút hết vào lòng sông không thương tiếc.

Lâu lắm rồi chưa về lại mảnh đất này, cớ sao lại có chút không quen?

31/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 4

Chương 4.

Trôi thẳng một đường vào sâu trong hẻm núi, hai bên bờ càng ngày càng xuất hiện nhiều rào trại làng bản, nhưng không hiểu sao, suốt dọc đường không thấy một ai. Chỉ có tiếng tù và trầm đục đi theo. Điều này không khỏi làm tôi cảm thấy, toàn bộ thung lũng này có một vẻ thù địch. Không biết có phải bây giờ đã có các loại cung nỏ đang âm thầm bí mật nhắm ngay vào đám người chúng tôi.

Nhưng việc này có chút không hợp lý, dù sao thì tranh chấp giữa các bộ tộc cũng không đến mức căng thẳng như thế. Chúng tôi chỉ có lèo tèo vài ba người mà cả bản làng phải phòng bị đến mức này, có hơi không hợp lẽ thường.

30/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 3

Chương 3.

Nói xong, toàn bộ người trên bè đều lập tức im lặng. Mỗi người tay cầm vũ khí của mình, mắt nhìn về phía những chòi gác treo ở hai bên vách đá hẻm núi. Đó là những chòi canh bằng gỗ đá giản đơn xây dựng giữa lưng chừng vách núi, từ trên cao nhìn xuống, khiến những kẻ xuôi theo giữa dòng bên dưới hẻm núi là bọn tôi có cảm giác vô cùng uy hiếp. Tiếng tù và trầm bỗng dần dần ngừng lại, chúng tôi cũng biết, tin tức bọn tôi tiến vào thung lũng đã không còn là điều gì bí ẩn nữa.

Sau khi tiến vào khu vực này, dòng chảy của sông trở nên chậm lại, mặt nước dần khoan thai, tôi nhận thấy trên vách đá dựng đá có mọc đầy một loại cây leo rễ chùm, quấn quanh các bụi cây và các tảng đá, có một số mọc men theo góc nhô ra của vách đá (chính là phần đỉnh vách đá nhô ra ngoài so với phần chân vách đá, giống như một mái hiên vậy.), treo lơ lửng xuống dưới, xù xì như cành cây đa, to như rễ khí, từng sợi dây leo mọc xen lẫn với những thực vật kí sinh khác nhỏ hơn.

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 2

Chương 2.

Thằng bé người Di nói xong, bên cạnh có kẻ cười khẩy đáp lời: “Giờ mà mày còn giả bộ làm người tốt à? Thế lúc mày chém cha mày rồi chạy khỏi bản ấy, sao không ra tay nhẹ một chút.” Người nói là một gã công tử bột ngồi ở mép bè tre, mặt không chút máu, người gầy nhẳng, mặc sơ mi trắng, trên túi áo trước ngực còn gài một cây bút máy, đeo một cặp kính. Nhìn trông như thanh niên trí thức điển hình vào những thập niên 70 – 80. Nhưng tôi chú ý thấy tay phải của y có ngón giữa và ngón trỏ cực kỳ dài.

Thằng bé người Di tay sờ đến con dao của mình, lạnh lùng nhìn tên Công Tử Bột, Công Tử Bột cũng không tỏ ra yếu kém chút nào.

29/8/15

[ĐMBK] Ảo mộng - Chương 1

Chương 1.

Tôi tìm kiếm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, tìm kiếm đã rất lâu.

Cửa tiệm của tôi không được, tuy rằng trước nay khách hàng tới cửa vẫn không nhiều lắm, nhưng một ngày cũng có vài lần phiền nhiễu, không phải Vương Minh vào hỏi cái này cái nọ, thì là đám người làm vào xếp đồ đạc. Nhà tôi cũng không được, tiếng xe chạy dưới nhà sẽ làm ảnh hưởng đến thứ tôi đang nhìn.

Về sau, tôi đến khu vực núi Bảo Thạch gần hang Hoàng Long, tìm một trạm biến thế nhỏ đã bị bỏ hoang. Trên đỉnh núi có một con đường đất nhỏ có thể dẫn đến đây, bởi vì bỏ hoang đã lâu, trên đường toàn là cỏ dại um tùm. Nếu không phải tôi là cái loại người cố chấp thì còn khướt mới tìm được.

28/8/15

[ĐMBK] Mục lục - Ảo mộng




Đạo mộ bút ký - Ảo mộng 

Chương 15 | Chương 16
Chương 17 | Chương 18
Chương 19 | Chương 20
Chương 21 | Chương 22
Chương 23 | Chương 24
Chương 25 | Chương 26
Chương 27 | Chương 28
Chương 29 | Chương 30
Chương 31

27/8/15

[Tin tức] Nam Phái Tam Thúc đáp lại tranh luận trên mạng về phim truyền hình mạng Đạo Mộ Bút Ký (Thượng)




Bởi vì tôi là một người viết kiểu visual writing, “Đạo mộ bút ký” bốn chữ này ngay từ ban đầu đã có thể trở thành một thứ khác. Tôi cho rằng, ngay từ ban đầu, nó đáng ra nên là một tác phẩm điện ảnh.

Tôi xem kịch bản, tôi đã chọn ra 2 diễn viên chính. Lý Dịch Phong và Dương Dương. Đối với các diễn viên khác, tôi đã có kiến nghị hết sức chuẩn xác. Trước khi làm hiệu ứng kỹ xảo, tôi đã xem bản thô, bởi vì kỹ xảo làm rất chậm, cho nên tôi còn chưa xem bản phim hoàn thiện. Bao gồm ví dụ như, phim này là do công ty này làm, người ta sẽ dùng nghệ sĩ của công ty người ta, đối với tôi thì, trong phạm vi mà công ty này cho tôi với trong phạm vi người ta chọn lựa ra, tôi đã chọn ra người thích hợp nhất để làm việc này. Cho nên có vài điểm lần này tôi rất rõ ràng rồi, đó là kịch bản như thế nào hình như chả liên quan gì đến thành phẩm quay chụp ra, xem kịch bản cũng vô dụng (cười). Kịch bản thì tôi hài lòng rồi, biên kịch là người đã đọc rất nhiều sách, anh ấy rất hiểu ĐMBK, bởi vì hiểu cho nên có thể len lén đưa khách sạn Tân Nguyệt lên. Anh ấy có tư tâm ở trong đó, sau đó, giám chế là fan sách rất đáng tin cậy, rất nhiều đoạn chính giám chế đã quỳ xuống trước mặt rất nhiều người, nói “mọi người nhất định phải tin tôi, việc này chính là như thế. Cậu không thể dựa vào logic của mình mà làm được, cậu phải dựa vào logic của cuốn sách này mà làm”. Cho nên giám chế rất khổ, nhưng mà ở Trung Quốc, cái gọi là giám chế, thực ra quyền lực không lớn, cho nên dẫn đến rất nhiều vấn đề về sau. Hai diễn viên Lý Dịch Phong và Dương Dương, tôi thấy hai người cũng rất OK. Trạng thái của Lý Dịch Phong cho tôi cảm giác rất tương tự Ngô Tà. Còn Dương Dương, vôn cậu ấy tuổi hơi trẻ, nhưng mà ngoại hình cậu ấy, cực kỳ thích hợp. Cho nên tôi nghĩ phần lớn khâu chuẩn bị ban đầu không có vấn đề gì cả. Vấn đề cốt lõi của bộ phim này nằm ở vấn đề cân bằng trong khâu chế tác. Hai tập đầu mà gọi là “tập mở đầu” ấy, là quay lúc cuối cùng. Lúc ấy đoàn làm phim chẳng còn ai rồi, vốn là đi Tây Tạng quay, vốn là mặc áo dài Tây Tạng, đi ra khỏi núi tuyết, ứng với một mở đầu rất thú vị cho Tạng Hải Hoa. Nhưng để tiết kiệm chi phí, liền đổi Tây Tạng thành Nội Mông, thì lại chả có tuyết rồi. Thành bão cát rồi, Tiểu Ca cũng không thể mặc áo Tạng rồi, tất cả các điểm trong kịch bản đều không đạt được rồi. Đối với người trong nghề, tôi nghĩ tôi không đến Tây Tạng được, thôi tôi quay ở Nội Mông vậy, nhưng mà nó là một tác phẩm cải biên từ sách thành phim, không có ai nói cho họ biết Tây Tạng với Nội Mông khác nhau nhiều thế nào, rõ ràng là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau. Không có ai cho bọn họ biết điều ấy.

Về sau tôi có hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo “Đâu có đâu, trong kịch bản của tôi rõ ràng là viết là Nội Mông mà”. Thế là tôi đi hỏi, sao lại có kịch bản phiên bản Nội Mông vậy. Nhưng tôi nhận ra là không hỏi được, không ai biết việc này cả, biên kịch về sau vì một số vấn đề cho nên không được phép đến trường quay rồi (cười). Biên kịch, thật xin lỗi, xin anh đừng đến tham dự vào công việc của chúng tôi nữa. Trong đoàn có đến một nửa là fan ĐMBK, một nửa không phải là fan, như thế là biến thành một quá trình PK vô cùng ác liệt rồi, chắc chắn phải có thắng có thua. Công việc vô cùng to lớn mà chúng tôi phải làm là, nỗ lực biến bộ quần áo Bugles kia của Tiểu Ca thành bộ đồ bó sát về sau kia kìa. Công cuộc đó đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và thể lực đấy. Hồi đó chúng tôi vốn không thể nào thuyết phục được stylist. Stylist nói như thế nó mới ma quái bí ẩn, tôi nói, thực sự là không phải như thế mà, anh ấy nói đó chính là ma quái, anh muốn mời tôi làm thì cứ dùng thiết kế đó đi. Hồi đó đã quay, quay xong, tất cả bọn tôi xem rồi, tôi cảm thấy không được rồi, tôi nói, thế này thì tôi không thể tham gia quảng cáo rồi, tôi nói anh nhất định phải đổi đi, về sau mới đổi thành được bộ trang phục ở đoạn sau của Tiểu Ca đấy. Cho nên, quay phim chuyển thể này, nếu muốn hoàn toàn giống hệt nguyên tác thì mình nhất định phải tìm một team trong đó có đa số là fan nguyên tác, thế mới có điểm chung được. Mỗi người nắm giữ bản quyền nguyên tác đều phải chịu đựng chuyện này, rất bình thường, cho nên tôi không có biện minh gì. Điều mà tôi hối hận đó là, thực ra hồi đó tôi có thể làm được nhiều hơn nữa, nhưng mà vì tôi nghĩ bản quyền tư liệu này còn chưa được chứng thực trong giới điện ảnh, cho nên tôi không có tự tin mà nói nhiều lời gì to tát, trải qua sự việc lần này và phản ứng của công chúng, về sau tôi phát biểu gì đó sẽ nhiều khích lệ hơn. Có người khác nói với tôi, quyển sách này của anh, fan sách của anh chọn thế, nhưng cái chúng ta làm là phim truyền hình, đừng có đem fan sách của anh ra mà nói với tôi. Nhiều người lấy những lời lẽ này ra để chèn ép tôi, hồi trước thì tôi còn không biết hồi đáp thế nào, giờ thì tôi làm được rồi, giờ tôi tuyên bố thế này: ấm ức này các anh phải chịu thôi, nếu anh cần kinh nghiệm của tôi để giúp cho anh, thì hãy tử tế với những fan sách này đi, như thế thì anh mới nghe được lời tôi, lời tôi nói là đúng.

Phim truyền hình, bây giờ tôi có thể nói rằng, có lẽ cá nhân tôi trong toàn bộ vấn đề kiểm soát này là thất bại rồi. Nhưng mà, thành tựu của phim truyền hình là rất thành công, là một bước tiến rất lớn rồi. Đặc biệt là với đề tài này, có thể xuất hiện trên màn ảnh lần đầu tiên ở Trung Quốc, nếu như chúng tôi có thể tiếp tục duy trì, nếu cứ thế này, như thế các thể loại phim của Trung Quốc sẽ liên tiếp xuất hiện. Về phương diện này, dù nói thế nào thì đối với bộ phim này, tất cả những người đã nỗ lực, bọn họ đều có sự đóng góp của mình.

Thực ra tôi vẫn chỉ là một người kể chuyện. Thực ra mục đích của tôi vẫn là truyền tải câu chuyện dưới nhiều phương thức khác nhau, nào là game, phim điện ảnh, phim trên mạng, truyện tranh. Tôi muốn nhìn câu chuyện xuất hiện dưới các hệ thống khác nhau. Đấy là mục đích cuối cùng của tôi. Game vẫn luôn là một phần cầu mà chẳng được của tôi. ĐMBK, tôi từng muốn tự tay làm một game cho nó, nhưng mà tôi vẫn luôn rất lận đận với game. Hồi mới bắt đầu là ủy quyền cho một công ty game không quen thuộc với truyện lắm. Xem xong tôi liền ngây ra vì kinh ngạc, tôi nhìn thấy một Ngô Tà mặc áo giáp phương Tây, tay cầm một thanh trọng kiếm cỡ bự, đứng trong đó chém bươm bướm. Tôi nói, xin anh hãy giải thích một chút, chương nào trong tiểu thuyết của tôi có đoạn này vậy, trong đấy còn nuôi gấu mèo nữa chứ, rồi còn có rất nhiều con pet nữa, có thể mua trứng. Tôi nói, ơ mộ đâu, tôi nói ít nhất cũng phải cho tôi mấy ngôi mộ chứ, đây là mộ đấy thôi, tôi nói đấy đâu phải, đây rõ ràng là một ngôi làng mà. Người ta nói, cái này, bọn tôi chỉ cần tác quyền cái này, thu hút người chơi thôi, nội dung thì là chuyện không liên quan. Vừa nhìn đã không đúng rồi, chuyện như thế này vẫn còn lại vấn đề rất lớn. Tôi lần này cuối cùng cũng tìm được rồi, là đều quen thuộc với truyện, bây giờ thứ mà chúng tôi có đó là một nhà phát hành rất tốt. Toàn bộ hệ thống trị số và số liệu đều tương đối hợp với truyện. Game này có thể đạt đến chất lượng khá cao, đưa ra trước công chúng, logic của nó rất bình thường, không giống mấy game trước đây của tôi, logic đều không bình thường. Dự kiến là vào cuối năm nay có thể gặp mọi người rồi.

Nếu mình muốn câu chuyện của mình có thể tiếp tục lưu truyền, vậy thì mình phải truyền tải nó thông qua nhiều phương thức khác nhau. Manhua, game, điện ảnh, phim truyền hình, tôi hy vọng có thể chuẩn bị hết những thứ này. Trong toàn bộ hệ thống này, chúng tôi vứt bỏ một số chi tiết tiêu cực không được vui vẻ lắm, phần lớn sự trả giá của con người vẫn là hướng về cái đúng. Tôi phải cảm ơn bọn họ.

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử - Cuộc sống của Ngô Tà trên đảo biệt lập

1.
“Tôi không định tống cổ cậu đi, nếu mà tôi muốn đá cậu đi, thì đã ra cho cậu một đề thi còn quái hơn nữa rồi.” Hắc Hạt Tử đang quạt lửa, trên mặt đất là bếp lò con con dùng đá đắp thành, lửa dần cháy vượng lên.

Xung quanh là một cánh đồng hoang, đã bị bỏ hoang một thời gian, cỏ dại mọc dài đến tận đầu gối, có vàng úa, có khô quắt, cũng có xanh um tươi tốt. Rõ ràng là một hệ sinh thái, trong tĩnh lặng, có cái bị đào thải, có cái thì sống sót.

“Riêng cái đề bài này của anh thôi, với tôi đã đủ quái rồi.” Tôi nói. Lại giúp thêm lửa. Cỏ trên đồng hoang có hơi ẩm, khói mù mịt. Hun đến mức tôi không mở to mắt ra nổi.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện.” Hắn ta tìm một tảng đá, ngồi xếp bằng xuống. “Trước đây tôi có một, tên tay sai. Cậu ta lúc nào cũng muốn theo học tôi, tính cách cậu ta hơi có vấn đề, thích đánh nhau và khoe mẽ, nhưng mà cũng rất cố chấp, nhất định cứ phải theo học tôi cơ, tôi cũng hết cách, đành cho cậu ta một đề bài khó.”

26/8/15

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử

1.
Ngô Tà nằm sấp trên giường mát xa, đầu quay xuống dưới nhìn sàn nhà.

Đôi giày da của Kính Râm đi qua đi lại trước mặt anh.

“Không ngờ anh còn biết tẩm quất mát xa.” Ngô Tà có hơi thiếu tự tin, nói: “Loại người như anh học kỹ năng này để làm gì?”

“Phòng xa thôi.” Kính Râm nói: “Nếu cậu biết mình một ngày nào đó sẽ thành đui mù, làm mấy việc này cũng không lạ lùng gì.”

“Vậy cũng không cần học mát xa, cái nghề kiếm cơm của người mù chứ, bộ tiền để dành của anh không đủ sống nửa đời còn lại à?”

“Cái tôi học không phải nghề mát xa của người mù, cái tôi học là phương pháp dùng hai tay để nhận biết thế giới này.” Hắc Hạt Tử xóa bóp các khớp xương ở gáy Ngô Tà, “Cậu chỉ việc nằm trên một cái giường mát xa, đã cho rằng tôi muốn mát xa cho cậu, tư duy kiểu này thì không được.”

24/8/15

[ĐMBK] Tạng Hải Hoa - Ba ngày tĩnh lặng





1.
Trong nhà rất ấm áp, cho dù ngoài trời có rét lạnh đến nhường nào, ở trong này vẫn khiến lòng người yên bình và tỉnh táo lại. Không còn một chút mệt nhọc của đêm lạnh rét mướt nào.

Tiểu Lạt ma biết giờ tụng kinh của Trương Khởi Linh vẫn chưa xong, cậu thấy anh ta vẫn ngày ngày sáng sớm đã ra ngoài, đến trước tảng đá ở trong sân viện kia, gõ gõ lên đó chẳng có chút mục đích gì. Thượng sư nói, hình dạng sau cùng của tảng đá này, chính là thứ mà trong lòng Trương Khởi Linh vẫn luôn nghĩ tới.

Trương Khởi Linh cần phải biết mình là ai. Anh ta cũng phải hiểu thấu được, cái khái niệm “muốn” này.

Tiểu Lạt ma cảm thấy rất kỳ lạ, anh này chẳng giống người khác gì cả, người khác trời sinh đã được trao cho những ham muốn và động lực, như là, ta phải làm những gì, ta muốn làm những gì. Còn cái người tên là Trương Khởi Linh này, hình như trời sinh đã không thể hiểu được hai điều này.

21/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 21 (Hoàn)

Chương 21. Tôi đến rồi.

Cứ thế, tôi tiễn Đường Tống lên đường. Nói thật, lúc đang nói chuyện, toàn thân tôi đều đổ mồ hôi lạnh.

Hồi ở trong căn nhà cũ ở quê, tôi ở trong căn nhà mà ngày trước chú Ba tôi ở, nhìn thấy bộ thẻ bài hồi bé tôi hay chơi với chú Ba. Hồi đó tôi thật ngây thơ ấu trĩ, cứ tưởng chú Ba dạy tôi trò chơi phức tạp như thế, thật chỉ là một trò chơi, bây giờ mở ngăn kéo chú Ba ra, nhìn thấy bộ bài cũ kỹ vàng ệch này nằm ở tận cùng bên trong ngăn kéo, lớp da dê bọc bên ngoài đã mất đi độ đàn hồi, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

Những nhân vật Thủy Hử trên thẻ bài, rất đơn giản thô sơ, nhưng khi mỗi nhân vật khác nhau xếp lại thành một hàng, nhìn dưới ánh mặt trời, những đường nét trên người nhân vật sẽ tạo thành những điểm giao nhau khác nhau, hồi xưa chú Ba hay dạy tôi đọc đồng dao, chính là để xếp những tổ hợp lá bài này.

Bây giờ nghĩ lại, đối với tôi cái thời chỉ là một thằng ranh con hồi ấy, thì bài đồng dao đó thực sự dài quá, nếu không phải vì nó đem toàn bộ truyện Thủy Hử vào thì chắc là tôi đã không khắc ghi trong trí nhớ kỹ đến vậy.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 20

Chương 20. Truy nguyên.

Đường Tống bắt chước tôi, đưa tay lên xoa đầu tóc tôi: “Anh nói cái gì thế? Ăn bậy cái gì rồi hả, đầu óc có vấn đề hay sao thế? Sao anh lúc thì bình thường lúc thì không bình thường vậy? Thật đáng thương.”

Tôi hất tay cô ta xuống, tôi ghét nhất là cái kiểu người hay giả vờ như quen thân tôi lắm, thực ra chỉ mới biết tôi có một ngày này. Tôi nói: “Cô biết tôi đã trải qua rất nhiều chuyện ở khu Tạng, tôi biết kẻ địch của mình, bọn chúng không phải hạng người có hứng thú với tình cảm hay tính mạng con người. Nếu như bọn chúng biết đó là cái bẫy, đi vào liền không thể đi ra, bọn chúng sẽ không lưỡng lự chần chừ ở bên ngoài, bọn chúng sẽ trực tiếp phái một người có thể hi sinh xuống đó, mang tin tức ra cho chúng thông qua một cách thức nào đó, sau đó cứ mặc kệ vật hi sinh kẹt ở trong bẫy đó. Nhưng tôi tin, không phải bất cứ ai trong bọn chúng cũng không có chút tình cảm nào với sinh mạng và thế giới này, có những người trời sinh đã nhạy cảm, họ sẽ sợ hãi trước cái chết. Đặc biệt là, khi nghĩ đến việc mình sẽ hoàn toàn mắc kẹt đến chết trong bóng tối, nơi này có tích trữ thức ăn, có lẽ sẽ phải một thân một mình sống dưới lòng đất này mười mấy năm, cuối cùng phát điên mà chết, điều này còn khủng khiếp hơn cả cái chết thuần túy.”

Đường Tống im lặng.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 19

Chương 19. Tôi đã nhìn thấu tất cả từ lâu.

“Mười một cơ quan, nhất định phải theo trình tự à?” Tôi hỏi.

“Em không biết, nhưng cứ dựa theo trình tự thì chắc là chắc chắn hơn.” Đường Tống đáp.

“Cho nên, tọa độ trên đàn dương cầm, là do em viết?”

Đường Tống gật đầu: “Căn phòng đầu tiên là dùng để tách hai người ra, chỉ cần trong hai anh có một người chạm đến cơ quan nằm ở tọa độ đó, căn phòng sẽ xảy ra biến đổi, trừ phi hai anh ôm nhau chứ không thì chắc chắn sẽ bị tách ra. Em vẫn thử tách hai người ra.”

Ăn ở giữa núi rừng nhiều quá rồi, người trong nghề này, thường không dễ gì tách nhau ra hành động.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 18

Chương 18. Mười một căn phòng.

Đường Tống lập tức gọi tôi đứng lại.

“Ở chỗ em!” Cô bé kêu lên: “Thứ kia, đang ở chỗ em.”

Tôi dừng lại, nhìn cô bé. Cô đang cầm một vật trong tay, nhìn tôi.

“Ông nội tìm thấy vật này trong ba lô của thi thể kia, ông bèn để lại nó cùng với những thông tin vừa nãy cho em.” Tôi tiến đến, thấy vật trong tay cô bé rất nhỏ, ngay khi tôi định cầm lấy vật trên tay cô nàng lên, thì cô ta đột nhiên bỏ thứ đó vào trong miệng, nuốt xuống.

Tôi nhướng mày, đi tới tóm lấy cô bé. Cô nàng vừa nghẹn họng vừa chạy về phía sau, vừa chạy vừa nhảy. Đến khi tôi níu lấy tóc cô nàng kéo xuống ấn vào tường, thì cô ta đã nuốt vật kia xuống rồi.