Chương 4. Toa tàu cuối cùng.
“Thưa ông.” Viên sĩ quan phụ tá đi
trước chỉ vào cánh cửa đi xuống toa tàu cuối cùng, cửa đã bị mạng nhện che kín,
gạt hết mạng nhện ra, thấy trên cửa có sơn mấy hàng chữ kỳ quái. “Là chữ Nhật.”
“Xem hiểu không?”
“Nét móc, nét phẩy.” Viên sĩ quan liếc
nhìn hàng chữ Nhật trên cửa. “Nét – nét chấm.”
“Không hiểu thì cứ nói thẳng.”
Trương Khải Sơn khuyên một câu, viên sĩ quan ngượng nghịu cúi đầu kéo vành mũ
xuống, rút súng ra lên đạn, rồi tiến đến mở cửa, nhưng nhận ra cửa đã bị hàn chết.
Xe lửa ở thời đại đó, các toa tàu nối
với nhau bằng một sợi xích sắt to tướng, để đi từ toa này sang toa khác thì phải
đi qua một đoạn ngoài trời. Trong phim “Đội du kích đường sắt” đã mô tả lại rất
rõ ràng kết cấu của loại xe lửa này. Nhưng với xe lửa vũ trang của người Nhật,
đoạn này cũng được bọc kín bằng sắt tây. Thậm chí còn bọc thiết giáp cả đoạn
xích sắt bên dưới xe lửa nữa.