27/8/15

[Tin tức] Nam Phái Tam Thúc đáp lại tranh luận trên mạng về phim truyền hình mạng Đạo Mộ Bút Ký (Thượng)




Bởi vì tôi là một người viết kiểu visual writing, “Đạo mộ bút ký” bốn chữ này ngay từ ban đầu đã có thể trở thành một thứ khác. Tôi cho rằng, ngay từ ban đầu, nó đáng ra nên là một tác phẩm điện ảnh.

Tôi xem kịch bản, tôi đã chọn ra 2 diễn viên chính. Lý Dịch Phong và Dương Dương. Đối với các diễn viên khác, tôi đã có kiến nghị hết sức chuẩn xác. Trước khi làm hiệu ứng kỹ xảo, tôi đã xem bản thô, bởi vì kỹ xảo làm rất chậm, cho nên tôi còn chưa xem bản phim hoàn thiện. Bao gồm ví dụ như, phim này là do công ty này làm, người ta sẽ dùng nghệ sĩ của công ty người ta, đối với tôi thì, trong phạm vi mà công ty này cho tôi với trong phạm vi người ta chọn lựa ra, tôi đã chọn ra người thích hợp nhất để làm việc này. Cho nên có vài điểm lần này tôi rất rõ ràng rồi, đó là kịch bản như thế nào hình như chả liên quan gì đến thành phẩm quay chụp ra, xem kịch bản cũng vô dụng (cười). Kịch bản thì tôi hài lòng rồi, biên kịch là người đã đọc rất nhiều sách, anh ấy rất hiểu ĐMBK, bởi vì hiểu cho nên có thể len lén đưa khách sạn Tân Nguyệt lên. Anh ấy có tư tâm ở trong đó, sau đó, giám chế là fan sách rất đáng tin cậy, rất nhiều đoạn chính giám chế đã quỳ xuống trước mặt rất nhiều người, nói “mọi người nhất định phải tin tôi, việc này chính là như thế. Cậu không thể dựa vào logic của mình mà làm được, cậu phải dựa vào logic của cuốn sách này mà làm”. Cho nên giám chế rất khổ, nhưng mà ở Trung Quốc, cái gọi là giám chế, thực ra quyền lực không lớn, cho nên dẫn đến rất nhiều vấn đề về sau. Hai diễn viên Lý Dịch Phong và Dương Dương, tôi thấy hai người cũng rất OK. Trạng thái của Lý Dịch Phong cho tôi cảm giác rất tương tự Ngô Tà. Còn Dương Dương, vôn cậu ấy tuổi hơi trẻ, nhưng mà ngoại hình cậu ấy, cực kỳ thích hợp. Cho nên tôi nghĩ phần lớn khâu chuẩn bị ban đầu không có vấn đề gì cả. Vấn đề cốt lõi của bộ phim này nằm ở vấn đề cân bằng trong khâu chế tác. Hai tập đầu mà gọi là “tập mở đầu” ấy, là quay lúc cuối cùng. Lúc ấy đoàn làm phim chẳng còn ai rồi, vốn là đi Tây Tạng quay, vốn là mặc áo dài Tây Tạng, đi ra khỏi núi tuyết, ứng với một mở đầu rất thú vị cho Tạng Hải Hoa. Nhưng để tiết kiệm chi phí, liền đổi Tây Tạng thành Nội Mông, thì lại chả có tuyết rồi. Thành bão cát rồi, Tiểu Ca cũng không thể mặc áo Tạng rồi, tất cả các điểm trong kịch bản đều không đạt được rồi. Đối với người trong nghề, tôi nghĩ tôi không đến Tây Tạng được, thôi tôi quay ở Nội Mông vậy, nhưng mà nó là một tác phẩm cải biên từ sách thành phim, không có ai nói cho họ biết Tây Tạng với Nội Mông khác nhau nhiều thế nào, rõ ràng là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau. Không có ai cho bọn họ biết điều ấy.

Về sau tôi có hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo “Đâu có đâu, trong kịch bản của tôi rõ ràng là viết là Nội Mông mà”. Thế là tôi đi hỏi, sao lại có kịch bản phiên bản Nội Mông vậy. Nhưng tôi nhận ra là không hỏi được, không ai biết việc này cả, biên kịch về sau vì một số vấn đề cho nên không được phép đến trường quay rồi (cười). Biên kịch, thật xin lỗi, xin anh đừng đến tham dự vào công việc của chúng tôi nữa. Trong đoàn có đến một nửa là fan ĐMBK, một nửa không phải là fan, như thế là biến thành một quá trình PK vô cùng ác liệt rồi, chắc chắn phải có thắng có thua. Công việc vô cùng to lớn mà chúng tôi phải làm là, nỗ lực biến bộ quần áo Bugles kia của Tiểu Ca thành bộ đồ bó sát về sau kia kìa. Công cuộc đó đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và thể lực đấy. Hồi đó chúng tôi vốn không thể nào thuyết phục được stylist. Stylist nói như thế nó mới ma quái bí ẩn, tôi nói, thực sự là không phải như thế mà, anh ấy nói đó chính là ma quái, anh muốn mời tôi làm thì cứ dùng thiết kế đó đi. Hồi đó đã quay, quay xong, tất cả bọn tôi xem rồi, tôi cảm thấy không được rồi, tôi nói, thế này thì tôi không thể tham gia quảng cáo rồi, tôi nói anh nhất định phải đổi đi, về sau mới đổi thành được bộ trang phục ở đoạn sau của Tiểu Ca đấy. Cho nên, quay phim chuyển thể này, nếu muốn hoàn toàn giống hệt nguyên tác thì mình nhất định phải tìm một team trong đó có đa số là fan nguyên tác, thế mới có điểm chung được. Mỗi người nắm giữ bản quyền nguyên tác đều phải chịu đựng chuyện này, rất bình thường, cho nên tôi không có biện minh gì. Điều mà tôi hối hận đó là, thực ra hồi đó tôi có thể làm được nhiều hơn nữa, nhưng mà vì tôi nghĩ bản quyền tư liệu này còn chưa được chứng thực trong giới điện ảnh, cho nên tôi không có tự tin mà nói nhiều lời gì to tát, trải qua sự việc lần này và phản ứng của công chúng, về sau tôi phát biểu gì đó sẽ nhiều khích lệ hơn. Có người khác nói với tôi, quyển sách này của anh, fan sách của anh chọn thế, nhưng cái chúng ta làm là phim truyền hình, đừng có đem fan sách của anh ra mà nói với tôi. Nhiều người lấy những lời lẽ này ra để chèn ép tôi, hồi trước thì tôi còn không biết hồi đáp thế nào, giờ thì tôi làm được rồi, giờ tôi tuyên bố thế này: ấm ức này các anh phải chịu thôi, nếu anh cần kinh nghiệm của tôi để giúp cho anh, thì hãy tử tế với những fan sách này đi, như thế thì anh mới nghe được lời tôi, lời tôi nói là đúng.

Phim truyền hình, bây giờ tôi có thể nói rằng, có lẽ cá nhân tôi trong toàn bộ vấn đề kiểm soát này là thất bại rồi. Nhưng mà, thành tựu của phim truyền hình là rất thành công, là một bước tiến rất lớn rồi. Đặc biệt là với đề tài này, có thể xuất hiện trên màn ảnh lần đầu tiên ở Trung Quốc, nếu như chúng tôi có thể tiếp tục duy trì, nếu cứ thế này, như thế các thể loại phim của Trung Quốc sẽ liên tiếp xuất hiện. Về phương diện này, dù nói thế nào thì đối với bộ phim này, tất cả những người đã nỗ lực, bọn họ đều có sự đóng góp của mình.

Thực ra tôi vẫn chỉ là một người kể chuyện. Thực ra mục đích của tôi vẫn là truyền tải câu chuyện dưới nhiều phương thức khác nhau, nào là game, phim điện ảnh, phim trên mạng, truyện tranh. Tôi muốn nhìn câu chuyện xuất hiện dưới các hệ thống khác nhau. Đấy là mục đích cuối cùng của tôi. Game vẫn luôn là một phần cầu mà chẳng được của tôi. ĐMBK, tôi từng muốn tự tay làm một game cho nó, nhưng mà tôi vẫn luôn rất lận đận với game. Hồi mới bắt đầu là ủy quyền cho một công ty game không quen thuộc với truyện lắm. Xem xong tôi liền ngây ra vì kinh ngạc, tôi nhìn thấy một Ngô Tà mặc áo giáp phương Tây, tay cầm một thanh trọng kiếm cỡ bự, đứng trong đó chém bươm bướm. Tôi nói, xin anh hãy giải thích một chút, chương nào trong tiểu thuyết của tôi có đoạn này vậy, trong đấy còn nuôi gấu mèo nữa chứ, rồi còn có rất nhiều con pet nữa, có thể mua trứng. Tôi nói, ơ mộ đâu, tôi nói ít nhất cũng phải cho tôi mấy ngôi mộ chứ, đây là mộ đấy thôi, tôi nói đấy đâu phải, đây rõ ràng là một ngôi làng mà. Người ta nói, cái này, bọn tôi chỉ cần tác quyền cái này, thu hút người chơi thôi, nội dung thì là chuyện không liên quan. Vừa nhìn đã không đúng rồi, chuyện như thế này vẫn còn lại vấn đề rất lớn. Tôi lần này cuối cùng cũng tìm được rồi, là đều quen thuộc với truyện, bây giờ thứ mà chúng tôi có đó là một nhà phát hành rất tốt. Toàn bộ hệ thống trị số và số liệu đều tương đối hợp với truyện. Game này có thể đạt đến chất lượng khá cao, đưa ra trước công chúng, logic của nó rất bình thường, không giống mấy game trước đây của tôi, logic đều không bình thường. Dự kiến là vào cuối năm nay có thể gặp mọi người rồi.

Nếu mình muốn câu chuyện của mình có thể tiếp tục lưu truyền, vậy thì mình phải truyền tải nó thông qua nhiều phương thức khác nhau. Manhua, game, điện ảnh, phim truyền hình, tôi hy vọng có thể chuẩn bị hết những thứ này. Trong toàn bộ hệ thống này, chúng tôi vứt bỏ một số chi tiết tiêu cực không được vui vẻ lắm, phần lớn sự trả giá của con người vẫn là hướng về cái đúng. Tôi phải cảm ơn bọn họ.

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử - Cuộc sống của Ngô Tà trên đảo biệt lập

1.
“Tôi không định tống cổ cậu đi, nếu mà tôi muốn đá cậu đi, thì đã ra cho cậu một đề thi còn quái hơn nữa rồi.” Hắc Hạt Tử đang quạt lửa, trên mặt đất là bếp lò con con dùng đá đắp thành, lửa dần cháy vượng lên.

Xung quanh là một cánh đồng hoang, đã bị bỏ hoang một thời gian, cỏ dại mọc dài đến tận đầu gối, có vàng úa, có khô quắt, cũng có xanh um tươi tốt. Rõ ràng là một hệ sinh thái, trong tĩnh lặng, có cái bị đào thải, có cái thì sống sót.

“Riêng cái đề bài này của anh thôi, với tôi đã đủ quái rồi.” Tôi nói. Lại giúp thêm lửa. Cỏ trên đồng hoang có hơi ẩm, khói mù mịt. Hun đến mức tôi không mở to mắt ra nổi.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện.” Hắn ta tìm một tảng đá, ngồi xếp bằng xuống. “Trước đây tôi có một, tên tay sai. Cậu ta lúc nào cũng muốn theo học tôi, tính cách cậu ta hơi có vấn đề, thích đánh nhau và khoe mẽ, nhưng mà cũng rất cố chấp, nhất định cứ phải theo học tôi cơ, tôi cũng hết cách, đành cho cậu ta một đề bài khó.”