20/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 14

Chương 14. Đồng xanh.

“Thiết kế ma quỷ?” Tôi nhìn cô bé này, cô nàng cười đến là đắc ý. Tiếng động ở bốn phía dần dần trầm thấp xuống, sau đó biến mất. Nụ cười của cô ta, tôi nhìn ra được một chút hoảng loạn. Rõ ràng cô ta có chút khiếp sợ âm thanh vừa rồi.

“Quá gần rồi.” Cô ta nói: “Đều tại hai người các anh hại, nó nếu tìm được chúng ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tôi thực sự không hiểu cô ta đang nói cái gì, kỳ thực cô ta vẫn chiếm thế chủ đạo như cũ, dù là ở tâm trạng hay là ở lời nói. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn tôi, cậu ta có vẻ như là đang xem tôi xử lý thế nào.

Từ khi Hắc Hạt Tử công khai chuyện hắn dạy tôi mấy thứ với người khác, thế là tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt dạy-dỗ-gái-đĩ mà nhìn tôi, như kiểu ai cũng có thể dạy dỗ tôi được ấy, không đến dạy dỗ tôi một tí thì không được tính là người trong xã hội thượng lưu ấy. Làm tôi cực kỳ khó chịu. Nhưng tôi quả thực không có cách nào đối với kiểu bé gái như thế này. 

Bàn Tử đặc biệt biết cách xử lý tình huống như thế này, tiếc là anh ta không ở đây.

“Thế này đi.” Cô gái nhìn lướt qua Tiểu Hoa, sau đó nói với tôi: “Để anh bạn của anh ở lại đây, tôi dẫn anh đến một chỗ, tiện thể nói hết mọi việc cho anh biết. Sau đó các người mau đi đi.”

Tôi nhìn cô ta, cô ta nhìn tôi, tôi nói: “Nghe có vẻ cô lại muốn giở trò gì rồi.”

“Anh có thể trói tôi lại, dù sao thì trói cũng thoải mái lắm.” Cô ta nói: “Chả lẽ có thế mà anh cũng không dám.”

Đương nhiên tôi đúng là không dám, nghĩ thầm cô chạy rồi tôi biết ăn nói với Tiểu Hoa thế nào? Không ngờ Tiểu Hoa lại nhìn tôi với vẻ khích lệ.

“Chúng ta không có thời gian để lề mề với cô ta ở đây. Tớ ở lại đây kiểm soát di động của cô ta, người cô ta tớ đã lục soát rồi, không có vũ khí đâu. Cậu phải làm quen với tình trạng như thế này, về sau nhất định còn đụng phải nhiều.”

Tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa làm một vẻ mặt với tôi, hình như có dụng ý gì đó, nhưng tôi không đoán ra được.

Nhưng Tiểu Hoa nói vậy rồi, tôi cũng không tiện lo sợ nữa, tôi buộc cô nàng vào người mình, sau đó dùng ròng rọc lại xuống theo sợi dây thừng. Về đến hành lang phía dưới, cô bé ngẩng đầu hìn lên trên, Tiểu Hoa không xuống, rõ ràng thở phào một cái nhẹ nhõm.

Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, cô ta sịt mũi một cái, “Đi thôi.”

“Đừng có bịp bợm nữa.” Tôi nghiêm nghị nói.

“Anh đừng có lắm chuyện được không? Chưa thấy đàn ông đàn ang nào như anh, nếu không phải anh còn chạy nhanh, thì tôi đã nghĩ anh là đồ vô dụng.”

Màn hình di động lóe sáng, tôi thấy một dãy số lộn xộn gửi tin nhắn cho mình. Có điều, lúc này thì không phải cô ta gửi, mà là Tiểu Hoa gửi.

“Cởi trói cho cô ta. Đừng giải thích vì sao làm vậy. Nếu cô ta chạy, chứng tỏ cô ta vốn đã muốn chạy, tớ ở phía trên trông chừng, cô ta không chạy nổi. Nếu cô ta không chạy, chứng tỏ cô ta thực sự có tin tức muốn nói với cậu. – Giải Ngữ.”

Tôi cất lại di động, cởi trói cho cô nàng. Cô bé có hơi kinh ngạc, vung vẩy tay. “Làm gì thế?”

Tôi không để ý cô ta, ra hiệu cho cô ta tiếp tục đi.

“Không sợ tôi chạy à?” Cô nàng nháy mắt một cái.

“Tôi không có thời gian.” Nói rồi, tôi đi về phía trước. Cô nàng bĩu môi một cái rồi đi theo sau.

Hóa ra là vậy, tôi thầm than, đối phó với con gái thì phải lạt mềm buộc chặt? Lối vào đường ngầm khi chúng tôi mới tiến vào, nhìn từ bên trong mà xem, thì cơ quan này không thần kỳ đến thế, chỉ là xây cầu thang ở một tầng lầu nào đó dày lên, dùng đèn khí đốt chiếu sáng, giữa mỗi tầng lầu độ sáng lại thấp đi, che giấu được độ dày này. Tôi trèo ra ngoài, đẩy phiến đá cầu thang ra, về đến đường cầu thang.

Kỳ thực, từ khi bắt đầu truy đuổi cô ta ở đây, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, thế mà khi về đến đây có cảm giác như cách mấy đời.

“Cái giếng cầu thang này rốt cuộc là để làm gì?”

“Nơi này là sào huyệt của ma quỷ.” Cô ta nsoi, “Bảo anh bạn kia nhập vào di động #deck – room all – c#, gửi đến số 03498.”

Tôi nhập vào di động những gì cô ta nói.

“Cho anh mở mang kiến thức một chút, vì sao tôi lại gọi hắn là ma quỷ.”

Tiểu Hoa gửi về một cái OK. Một giây sau, phụp phụp phụp, các ngọn đèn khí đốt ở giữa các tầng lầu từng chiếc từng chiếc tắt phụp. Đoạn mật mã vừa này là để điều khiển những ngọn đèn khí đốt này.

Cả tầng lầu liền rơi vào trong bóng tối hoàn toàn. Chỉ còn lại ánh sáng màn hình di động.

Dần dần, trong không gian bắt đầu xuất hiện ánh huỳnh quang, trên vách tường xi măng, bắt đầu xuất hiện một đường cong, vô cùng mờ, nhưng trong bóng tối hoàn toàn thì lại cực kỳ rõ ràng. Tôi dụi mắt, che ánh sáng màn hình di động đi để còn nhìn rõ hơn. Dần dần, dần dần, trên vách tường toàn bộ giếng cầu thang bắt đầu xuất hiện đổ các loại hoa văn hình vẽ.

Tôi tiến đến xem, kinh ngạc phát hiện những thứ này đều là bản vẽ thiết kế. Trên toàn bộ vách tường xi măng có vẽ đầy những bản thiết kế bằng sơn huỳnh quang.

“Khi ông nội tôi thiết kế nơi này, bởi vì hồi đó tình hình giữa ta với Xô Viết rất căng thẳng, nên ông chuẩn bị ở ẩn dưới này, tích trữ rất nhiều thức ăn nước uống. Nhưng về sau tình thế không có chuyển biến xấu, nơi này liền bỏ hoang, rất lâu trước đây, có một tên ngốc vô tình bước vào trong này. Hồi đó trong này hoàn toàn là bóng tối tuyệt đối, không ai biết hắn ta vào bằng cách nào, hắn gần như là sống cuộc sống người mù hoàn toàn ở đây suốt mười bốn năm, những thứ này đều là do hắn vẽ ra. Ông nội tôi đã phân tích kỹ càng những hình vẽ này, ông nói, ngay từ đâu, tên ngốc đó đã cố gắng vẽ ra kết cấu ban đầu của nơi này, hai năm sau, cuối cùng hắn cũng thành công, nhưng đến lúc ấy hắn đã hoàn toàn phát điên rồi, không rời đi khỏi đây nữa, mà còn tiếp tục sáng tạo thêm trên thiết kế kết cấu của ông nội tôi, vẽ ra những bản thiết kế này. Đồng thời, còn bắt đầu vẽ ra những kết cấu bên trong kiến trúc mà đến cả ông nội tôi còn không dám tưởng tượng nữa.”

Một tên ngốc vô tình tiến vào, đó là chỉ Lục Ngốc?

Trong toàn bộ giếng cầu thang, ánh huỳnh quang càng ngày càng sáng, hiện ra vô số đường cong phức tạp cùng chữ số, tôi ngơ ngác nói: “Tại sao phải dùng sơn huỳnh quang?”

“Đây không phải sơn, đây là máu. Sau khi trải qua xử lý bằng huỳnh quang, mới giữ lại được.”

Tôi ngồi xuống, nhìn ánh huỳnh quang khắp trên dưới, phức tạp không gì sánh nổi, đang tràn ngập khắp không gian.

Đây là một cái tháp, cầu thang uốn lượn mà lên, ở giữa chỉ có một giếng cầu thang một vách tường rộng, toàn bộ không gian đều đổ bê tông trát xi măng vàng, rõ ràng thời gian xây dựng đã rất lâu rồi, lan can sắt, từng đoạn mục ruỗng.

Không có bất kỳ đặc trưng nào, trang trí, hay bất kỳ mỹ cảm nào. Thứ trang trí duy nhất, là trên vách tường giếng cầu thang này, có một kẻ ngốc ở trong bóng đêm suy tính, dùng máu vẽ loạn lên kết cấu khổng lồ trong đầu suốt mấy chục năm trời.

“Ông nội tôi bắt đầu dựa theo những bản thiết kế này, xây dựng thêm nơi đây, sau đó, hắn ta biến mất không thấy tăm hơi.” Cô bé kia nsoi: “Khi công trình tiến hành được một nửa, hắn ta đi vào trong tòa kiến trúc này, sau đó không đi ra nữa. Đến đây, tôi cho anh xem một thứ khác. Nhất định anh sẽ có hứng thú.”

Trong bóng tôi, cô ta kéo tôi lên tận đỉnh chóp của cầu thang. Trên đỉnh giếng cầu thang có một bức tường nhẵn bóng trơ trọi, vẽ một bản thiết kế khổng lồ, cao bằng cỡ một người. Nét vẽ rất đơn sơ.

Đó là một bản vẽ mặt cắt không gian vô cùng phức tạp vô cùng khổng lồ, như một bản tổ hợp mạch điện cao thế, ở đầu cuối cùng, tôi nhìn thấy có vẽ một cánh cửa.

Tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng, tôi nhận ra được, đó chính là cánh cửa thanh đồng.

Tôi giật lùi về sau một bước, thiếu chút nữa ngã lộn cổ xuống giếng cầu thang.

Đây là bản thiết kế phía sau cánh cửa thanh đồng.

“Tôi không lừa gạt anh chứ?” Cô ta nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét