27/8/15

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử - Cuộc sống của Ngô Tà trên đảo biệt lập

1.
“Tôi không định tống cổ cậu đi, nếu mà tôi muốn đá cậu đi, thì đã ra cho cậu một đề thi còn quái hơn nữa rồi.” Hắc Hạt Tử đang quạt lửa, trên mặt đất là bếp lò con con dùng đá đắp thành, lửa dần cháy vượng lên.

Xung quanh là một cánh đồng hoang, đã bị bỏ hoang một thời gian, cỏ dại mọc dài đến tận đầu gối, có vàng úa, có khô quắt, cũng có xanh um tươi tốt. Rõ ràng là một hệ sinh thái, trong tĩnh lặng, có cái bị đào thải, có cái thì sống sót.

“Riêng cái đề bài này của anh thôi, với tôi đã đủ quái rồi.” Tôi nói. Lại giúp thêm lửa. Cỏ trên đồng hoang có hơi ẩm, khói mù mịt. Hun đến mức tôi không mở to mắt ra nổi.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện.” Hắn ta tìm một tảng đá, ngồi xếp bằng xuống. “Trước đây tôi có một, tên tay sai. Cậu ta lúc nào cũng muốn theo học tôi, tính cách cậu ta hơi có vấn đề, thích đánh nhau và khoe mẽ, nhưng mà cũng rất cố chấp, nhất định cứ phải theo học tôi cơ, tôi cũng hết cách, đành cho cậu ta một đề bài khó.”

“Gì?”

“Tôi bảo cậu ta, hãy ngồi trong nhà tắm nữ đủ 30 ngày mà không bị ai phát hiện. Không được ra ngoài, tất cả ăn uống ngủ nghỉ gì cũng phải giải quyết ở trong đó.” Hắc Hạt Tử lấy một cây kẹo mút ra, ngậm, nghe tiếng mút chùn chụt. “Chỉ cần cậu ta làm được, tôi sẽ dạy cậu ta, và còn dẫn dắt cậu ta vào nghề.”

Tôi nhìn Hắc Hạt Tử, nghĩ hắn ta đang đùa: “Đây không phải rõ rành rành là anh đã giỡn mặt người ta sao?”

“Đây là một đề bài thử thách cơ bản nhất đối với một người mà. Cậu ta có vấn đề, cậu ta buộc phải chứng minh được mình có thể chống chọi được những khó khăn này vì những mục đích nào đó của bản thân mình. Người này, tính cách quá hướng ngoại, lúc nào cũng cần phải giao lưu thật nhiều, không thể chịu được ngồi yên một chỗ. Đây là căn nguyên vì sao cậu ta thích đánh nhau và hay khoe mẽ. Cậu ta cứ phải xổ hết tất cả những suy nghĩ và tâm tình có trong đầu mình.” Hắc Hạt Tử ném cây kẹo mút vào lửa, ngọn lửa nướng sém cây kẹo, bắt đầu bốc lên mùi đường cháy và những tiếng lốp bốp. “Cậu ta phải ở trong nhà tắm nữ, cậu ta phải tính toán tỉ mỉ từng trạng thái của chính mình, đây nhất định phải trở thành một bản năng, bất cứ lúc nào cậu cũng biết mình còn sống được bao lâu, còn bao lâu là bị đói, thể lực mình còn duy trì được bao lâu nữa. Cảm giác một cái là biết mình đã nghỉ ngơi được đến mức nào rồi. Đương nhiên, bởi vì vốn tôi chẳng muốn dạy cậu ta, cho nên đề bài này quá cực đoan.”

Tôi xoa cằm, nghĩ nếu là mình thì nên làm thế nào. Có hai vấn đề, thứ nhất, một người đàn ông trốn trong nhà tắm nữ, là một hành vi hoàn toàn không thể được. Trừ phi có một nơi bí mật nào đó, nhưng kết cấu của một nhà tắm phần lớn rất đơn giản, liếc một cái là nhìn thấy hết. Thứ hai, cho dù anh ta thật sự trốn được rồi, thì tình cảnh cũng cực kỳ xấu hổ. Anh ta không thể mang theo đủ thức ăn cho 30 ngày, nói chung, rất nhiều tình huống ngại ngùng có khả năng xảy ra.

“Anh ta làm được không?” Tôi hỏi.

Hắc Hạt Tử cười cười, bắt đầu thêm củi vào đống lửa: “Được 7 ngày thôi. Cậu ta mua chuộc được một tên trực ban, bèn trốn vào trong một tủ thay đồ. Buổi tối ra ngoài hoạt động, ban ngày thì ngủ, trực ban sẽ mang thức ăn cho cậu ta. Đến ngày thứ 7, đêm trước đó ăn phải đồ hư thối, đến ban ngày thì đau bụng quá không nhịn được. Phá tủ mà ra, bị bắt vào trại tạm giam.”

Tôi gật đầu. Hắc Hạt Tử bùi ngùi nói: “Con người nếu muốn sống được 30 ngày trong một hoàn cảnh cực đoan, phải chú ý đến ít nhiều chi tiết.”

Mùi thơm của khoai lang nướng bắt đầu tỏa ra, cùng với mùi đường cháy sém, Hắc Hạt Tử nhìn đồng hồ đeo tay, hơ lửa thêm một chút. Rồi đứng dậy, đi về một phía bên hồ, nói: “Cố lên, không khó đến thế đâu. Tôi đi trước đây.”

Tôi đang trông hai củ khoai lang vùi trong bếp lò, nhìn hắn ta lên thuyền, rời khỏi hòn đảo nông canh nhỏ bé này. Bên ngoài bọc quanh đảo là một hồ nước khổng lồ.

Chỉ dựa vào hai củ khoai lang này, tôi phải sống ở đây 30 ngày. Mới có thể vượt qua được khóa học này.

Gió thổi lướt qua mặt hồ, tôi rùng mình một cái, lập tức đứng bật dậy gào lên: “Tôi có thể đổi sang nhà tắm nữ không?”

Hắn ta khoát tay áo, ở phía xa xa gào trở lại: “Nằm mơ đi!”



2.
Tôi quay đầu lại nhìn khắp hòn đảo nông canh nhỏ bé quạnh quẽ này. Đảo rộng cỡ một sân bóng đá, kỳ thực phía sau còn nhìn thấy được đất liền, cách khoảng 3 kilomet thôi. Ở bên đất liền kia loáng thoáng nhìn thấy nhiều lưới sắt chìm dưới nước. Chắc là khu nuôi trồng thủy sản nào đó. Có thể là cua.

Cả đảo rất bằng phẳng, chỉ có vùng trung tâm là có một đồi đất nho nhỏ, giống như một nấm  mồ, cao chừng ba bốn mét, đất canh tác đã bị bỏ hoang, đâu đâu cũng toàn cỏ dại.

Tôi dập tắt lửa, chỉ còn lại lửa than cháy âm ỉ ở bên đó. Sau đó, đến bờ nước nhổ mấy cây bông lau, định làm cờ xí cắm lên gò đất kia, tỏ rõ hùng tâm tráng chí của mình. Lúc cắm xuống, tôi mới nhớ tới mấy nguyên tắc mà Hắc Hạt Tử từng nói với tôi: “Đầu tiên, đừng có làm những việc gì không có ý nghĩa. Những việc dư thừa đó, cậu không thể dự đoán được sau này nó sẽ xảy ra những sự thay đổi gì.”

Tôi bèn rút cỏ lau ra, đứng trên gò đất chơi trò múa kiếm mấy phút. Rồi lại nghĩ đến cái nguyên tắc đó, hậm hực quay về.

Với tính cách của tôi, tôi không hợp làm mấy việc chán phèo này. Hắc Hạt Tử đáng ra phải tùy khả năng mà dạy chứ.

Đi đến bên đống lửa, tôi ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về cái đề bài này.

Kỳ thực, Hắc Hạt Tử không dạy tôi, hắn ta nói tất cả đều cần bản thân mình khơi gợi được nỗi sợ hãi và ham muốn mãnh liệt nhất của mình.

Trước tiên, phải nhận thức rõ được nỗi sợ hãi của mình.

Tôi sợ hãi cái gì nhỉ? Tôi hơ ấm tay, nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trước đây, cái không khí âm u lạnh lẽo và ẩm ướt. Nhiệt độ và độ ẩm của nơi này cũng cho tôi cái cảm giác giống thế. Tôi sợ cái cảm giác vừa như bệnh mà không phải bệnh khi cơ thể phải chống chọi cái không khí ẩm ướt thế này.

Tôi cần một cái tổ nhỏ bé, khô ráo, bất khả xâm phạm.

Trong đầu tôi bắt đầu nảy lên một đống những kiệt tác thiết kế chống ẩm cực dễ chịu trong kiến trúc. Cùng lúc đó, lại nhớ đến một câu khác của Hắc Hạt Tử: “Đừng có rơi vào bất kỳ tiểu tiết trong sinh hoạt nào.”

“Mẹ, thần kinh à!” Tôi nhặt ít củi lên ném vào trong đống lửa: “Cái này không được, cái kia cũng không được!!”

Tôi đào khoai lang ra, mùi thơm xộc vào mũi. Tôi thổi cho nguội bớt rồi cắn từng miếng lớn. Vỏ khoai thì ném vào trong đống lửa. Bắt đầu vận động cơ thể. Nếu đã thế rồi, tôi cứ dựa theo phương thức có xác suất cao nhất, đào một hố trên mặt đất.

Trong nghề này, đào hố là một kỹ năng cơ bản thường xuyên sử dụng, ở dưới đất cũng có cảm giác an toàn nhất. Tôi vỗ tay một cái, mới nhận ra mình không có xẻng mà đào. Nhặt đá lên đào đào xuống đất, thấy dùng đá mà cạo đất chắc phải đào đến mười năm mới xong.

Một cảm giác bất lực ập tới, tôi đi tới bên hồ, nhìn vầng mặt trời bắt đầu ló ra khỏi đám mây trong màn sương mù. Bắt đầu ngẩn ra.

Tôi còn một củ khoai lang và 29 ngày nữa, đây đúng là một mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi mà, chả có cái của nợ gì cả. Chả lẽ tôi là Hirata Hirawakatachi sao?

Ở đây chắc là lưu vực Thái Hồ, tôi không lo cái ăn, ở đây có lau sậy, tôi có kỹ năng tết dây, có thể bện được một cái lưới nhỏ gì đó, tôi tin mình mà muốn đánh cá thì có thể bắt được vài con. Lúc bấy giờ, tôi chợt nhìn thấy bên hồ có cái gì đó bò lên.

Thứ này đầu nó không nhỏ, toàn thân màu đất, lại còn có chân, tôi sửng sốt, chợt lạnh cả người.

Đó là một con cá sấu bò lên bờ.

Đây không phải Thái Hồ à? Trong Thái Hồ sao lại có cá sấu? Tôi lùi về phía sau, chửi thầm trong lòng, Phật Tổ ông đang giỡn mặt tôi đấy à? Muốn chơi nhau cũng không cần phải đến mức ấy chứ?

Quay đầu nhìn lại bờ bên kia, tôi bỗng giật mình, bãi nuôi trồng ở bên đấy là nuôi con gì vậy? Ôi mẹ ơi, không phải là nuôi cá sấu đấy chứ?

Thảo nào phải xuống tận phía nam để huấn luyện cho tôi, mẹ kiếp Hắc Hạt Tử đủ thâm độc luôn. Cá sấu này chắc chạy được, dài cỡ bằng cả cái chân tôi, nhìn qua thì chắc không giết tôi được, nhưng mà đêm đến tôi biết ngủ thế nào!

Cá sấu lên bờ sau đó nằm phơi nắng, tôi nhìn xung quanh, không thấy có con thứ hai nào khác, bèn lùi lại lên trên gò đất, xem ra, vấn đề quan trọng không còn là thoải mái nữa, mà cái tôi cần, là một nơi an toàn để trốn.


Chú: Hirata Hirawakatachi là cậu nhân vật chính trong tập 1 - Hirata no Sekai của Gag Manga Biyori season 3. Mở đầu là cảnh Hirata ở giữa một thế giới cằn cỗi vắng tanh không có gì cả, cậu nhận ra mình là một nhân vật manga, ước gì có một địch thủ, để giống như nhân vật chính trong Shounen manga. Ước mong thành sự thực, nhưng hết sức awkward, bởi vì sự thực rằng đây là một Gag manga =)))) Nói chung buồn cười lắm, xem đi =)))



3.
Tên tôi là Ngô Tà, hiện giờ tôi đang ở trên một hòn đảo nông canh nhỏ nào đó bên Thái Hồ.

Bây giờ là 7 giờ sáng, mặt trời đã nhô lên từ phía xa xa bên kia mặt hồ, trên mặt hồ phủ một lớp sương mỏng mờ ảo, dưới ánh mặt trời di chuyển, sương mù như càng óng ánh một lớp huỳnh quang màu ấm nóng. Mặt hồ phía xa xa, sóng nước trong vắt phản chiếu ánh nắng bắt đầu dần dần chuyển từ màu cam sang màu thếp vàng.

Tôi co rúm mình trong lớp quần áo, rét cóng đến mức môi tím bầm. Suốt cả buổi tối, tôi cứ thế ngồi xổm trên gò đất, tôi nghĩ mình cần phải tự làm thêm cho mình một nơi an toàn để ẩn náu. Nhưng vẫn chưa thực hiện. Hơn nữa, tôi nhận ra, cho dù tôi có suy nghĩ suốt cả đêm cũng không có cách nào thực hiện được.

Nói tóm lại, tình cảnh bây giờ hình như không giống với dự tính của tôi.

Ở đây không có bất kỳ cây to hay bụi cây nào, chỉ có các loại thảo mộc cỏ dại, không có chút giá trị sử dụng nào với tôi. Thế mà chúng nó khéo sao lại mọc cao hơn cả thân con cá sâu, nói cách khác, nếu cá sấu chui vào bụi cỏ, tôi không thể nào nhìn thấy nó được.

Tôi có hơi nghi ngờ lũ cỏ dại này có khi là do Hắc Hạt Tử trồng.

Nguyên liệu tốt nhất, chính là bãi lau sậy ở bên hồ phía xa kia. Suốt cả ngày hôm qua, con cá sấu đều ở nằm đó mà nhàn nhã phơi nắng. Con cá sấu con nằm phơi nắng, trông cứ ngu ngu mà moe moe nữa, nhưng mà tôi tay không tấc sắt, hoàn toàn không dám lại gần.

Sau khi mặt trời xuống núi, cá sấu về lại nước, chắc là bơi đi rồi, nhưng mà tôi không chuẩn bị cái gì để chiếu sáng, đến lúc muốn đốt đuốc, thì lại không có ánh mặt trời, không thể phơi khô được củi đốt. Lửa trại đến nửa đêm cũng tắt hẳn.

Nửa đêm, để chống lạnh, tôi ăn hết củ khoai lang cuối cùng của mình. Giờ tôi ngồi trên gò đất, nhiệt độ cơ thể đã khiến tôi mất luôn cả cảm giác, mệt mỏi rã rời và cảm giác bất lực không ngừng đánh nhau dữ dội với tinh thần, tôi đói quá mức, hai mắt hoa cả lên, nghĩ rằng sự việc đang tiến triển đến tình huống mà tôi khiếp sợ nhất.

Tình huống mà tôi sợ nhất là tình huống khi sắp chết.

Đáng sợ nhất là, trong nội tâm của tôi, từ ham muốn vượt qua bài thi này đã hoàn toàn biến thành ham muốn bóp chết Hắc Hạt Tử rồi.

Không, phải nói là, từ lúc mới bắt đầu căn bản tôi đã không muốn vượt qua bài thi này. Sao tôi lại bị hắn ta lừa dối mà đặt chân lên cái đảo này nhỉ.

“Cậu phải phán đoán chuẩn xác, cậu có thể sống được bao lâu nữa, có thể duy trì tinh thần và thể lực được bao lâu nữa.” Giọng nói của Hắc Hạt Tử vang lên bên tai tôi.

Thôi được, tạm thời trước hết cứ dựa vào kiến giải của anh mà làm vậy.

Tôi cảm thấy một chút mệt mỏi, hồi tôi online trên mạng xuyên đêm, là chuyện rất bình thường, hồi đó tôi còn trẻ mà, đến sáng thì đi ăn, đến lớp một cái là lăn ra ngủ, tôi biết, nếu có cái gì ăn nữa, thì dù không ngủ, tôi cũng có thể còn khoảng đến 80% tinh lực để cầm cự đến tận buổi tối ngày hôm sau.

Không ăn gì, sẽ có chút ảnh hưởng đến sức tập trung.

Tôi không có lựa chọn, vấn đề lớn nhất của tôi bây giờ vẫn không phải là thức ăn, tôi rất khát.

Mặt trời lại tiếp tục lên cao, nếu hôm nay mưa, chắc chắn tôi sẽ khóc bù lu bù loa luôn, may quá ông trời còn thương tôi.

Tôi đợi đến khi cơ thể mình ấm áp lên, mới chậm rãi đứng dậy, bắt đầu vận động cơ thể, các khớp xương đau nhức, cơ thể tê dại, những điều này cho thấy cơ thể của tôi bắt đầu trên đà xuống dốc rồi, đầu tôi hơi choáng, chắc là hạ đường huyết.

Dần dần trở lại bình thường, tôi đến bẻ một cây bông lau, hút sương sớm ở trên đấy. Hút được hơn mười cây, cảm thấy cơn khát đã giảm rồi. Nhớ đến chuyện hít gió uống sương trong truyền thuyết, tôi đột nhiên làm một động tác của Lã Động Tân. Làm xong cũng thấy mình thật buồn chán, xem ra hạ đường huyết làm khả năng kiềm chế của tôi cũng tụt luôn.

Tôi bắt đầu nhổ cỏ, ở phía khuất gió của gò đất, tôi nhỏ cổ hết một vùng cỡ nửa hình tròn, sau đó đem cỏ lau và cỏ khô đã nhổ gom lại đặt ra ngoài phơi nắng. Rồi lại đến bên hồ nhặt đá.

Tôi cảm nhận được một cảm giác sung sướng của nhà nông, khắp bốn phía cứ như là một bức tranh thơ về chốn điền viên, mờ mờ ảo ảo như được tô vẽ bằng sáp màu, không biết có phải là ảo giác của tôi không nữa.

Tôi tốn cả nửa ngày để nhặt đá, phơi khô, rồi lát lên khu vực nửa vòng tròn tôi đã nhổ sạch cỏ. Sau đó giẫm lên để đá ghim chặt vào đất bùn. Tôi đốt cỏ khô, được một đống tro than, đem rải một lượt lên trên lớp đá lót nền kia. Sau đó lại trải thêm một lớp cỏ khô và lá lau sậy nữa.

Đến khoảng 1 giờ chiều, tôi đã hoàn thành cái giường mềm của mình. Nhưng mà giường này vào buổi đêm sẽ hút ẩm, rất ẩm ướt. Tôi còn cần một đống lửa trại đủ lớn.

Ở đây không có củi, thân lau sậy đem đốt thì không được bao lâu. Tôi cần một lò than có thể giữ nhiệt được lâu dài. Tôi cần nước và bùn đất.

Tôi trở lại bên bờ nước, thấy con cá sấu kia lại xuất hiện. Hơn nữa, lần này có điểm không ổn, tôi vừa liếc mắt đã thấy những ba con. Phía sau lại thêm ít nhất hai con. Trong đó có hai con béo mập.

“Không ai chăm à? Này, đây là Thái Hồ đấy nhá, chứ có phải sông Nile đâu.” Tôi nghĩ thầm, mưu mô dụng ý ở quanh đây thật là rộng.



4.
Thomas và các bạn đang nhàn nhã ngủ trưa dưới ánh mặt trời. Thomas là tên tổ chức mà tôi đặt cho năm con cá sấu này, con lớn nhất kia là bố già Thomas, con nhỏ hơn kia, tôi gọi nó là tay sai. Ba con nhỏ kia, tôi không phân rõ được, cứ gọi chúng là xã hội đen.

Nguyên nhân tôi làm thế, một là vì tôi không thể chọc vào chúng, hai là tôi chán quá.

Một phía cảnh sắc tươi đẹp nhất, bao gồm cả bãi lau sậy um tùm nhất, đều bị chúng nó chiếm hết cả, tôi không có dư dả thời gian để mà suy xét vấn đề như ngày đầu tiên, mà lập tức chạy sang mặt bên kia của hòn đảo, đào bùn đất và lau sậy ở bên ấy. Công cuộc vận chuyển bùn đất vô cùng trắc trở, tôi buộc phải nhào trộn đất bùn với bùn khô ở bên bờ, sau đó, nặn thành những quả bóng bùn, chuyển đến bên cạnh gò đất.

Tiến trình này tuy rằng khó khăn, nhưng hết sức thuận lợi, điều này làm tôi nảy ra ý tưởng dùng đất bùn đắp thành nhà ở, nhưng mà nghĩ đến thì chắc là cũng trái với nguyên tắc rồi.

Tôi dùng bùn sông trộn với bùn khô và đá tảng để đắp thành một cái bếp lò nhỏ, sau đó bắt đầu cho nhiên liệu vào trong, bên trong lò đất tôi đã dùng cỏ dại bện thành rất nhiều cái lưới nhỏ, những túi lưới bện từ rễ cỏ không vững chắc, nhưng cũng không đến nỗi làm bùn đất vỡ ra khi đốt lửa.

Lúc nghịch bùn, tôi không ngừng ngâm nga bài hát trong phim Ghost, hoang tưởng ra một cô ma nữ đang ngồi trong lòng tôi, cùng tôi nặn bùn.

Thông thường thì, những vật như thế này thường phải hong khô đã rồi mới đem đốt được, nhưng tôi không chờ được lâu vậy, yêu cầu cũng không cao. Nếu bùn bị đốt mà toác ra, tôi liền trát thêm bùn ẩm còn mới lên đó, bên trong đã dần dần thành hình.

Đây là các bước làm món gà ăn mày.

Bếp lò đốt lên, bắt đầu cung cấp nhiệt lượng một cách ổn định, mặt trời lại bắt đầu ngả về tây. Đầu tôi đã bớt choáng rồi, bởi vì lượng đường trong cơ thể tôi đã dùng hết sạch rồi, đến bây giờ là bắt đầu chuyển sang tiêu mỡ. Đương nhiên tôi vẫn đói cực kỳ, nhưng trong khi chế tác mấy món đồ gốm này, tôi hoàn toàn tập trung tinh thần, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Tôi thu gom tro lau sậy tôi đã đốt cẩn thận cùng với cỏ khô, cỏ khô đốt nhanh quá, chả mấy mà đã đốt xong rồi, nếu tôi rời đi thì lửa sẽ dập tắt rất nhanh.

Tôi không khỏi bắt đầu ân cần thăm hỏi nửa đời sau của Hắc Hạt Tử, đây chắc chắn được coi là tốt rồi, nếu ở đây có bất kỳ cây cối nào, như thế, tôi nghĩ vật lộn cho qua 30 ngày là rất dễ, nhưng mà ở đây quả thực là thiếu thốn nguyên liệu có tính duy trì mà tôi có thể sử dụng được.

Tôi bỗng nhận ra, phải chăng Hắc Hạt Tử đã biết tôi định đến nơi nào, cho nên mới dựa vào tình trạng có thể xảy ra ở nơi đó, rồi sắp xếp huấn luyện thế này cho tôi.

Đáng ra hắn ta không thể biết mà.

Cũng may tôi có rất nhiều cỏ ẩm, chất một đống, lúc nào lửa cháy vượng thì đặt ở bên cạnh bếp lò hoặc trên bếp lò để hong. Trong này có một số rễ cỏ rất nhanh khô rồi còn bắt lửa. Xung quanh khô ráo và ấm áp. Tôi thấy lửa ổn định lại rồi. Bắt đầu suy nghĩ xem nên kiếm gì ăn bây giờ.

Làm thịt tụi Thomas và đồng bọn ư? Cái này quá khó khăn, bởi vì tôi không có bất kỳ một công cụ sắc bén nào. Da ca sấu thì cứng rắn cực kỳ, dùng móng tay hay hàm răng mà ăn sống thì không thực tế cho lắm. Với cả, lúc này Thomas và các bạn cũng sắp về nhà rồi.

Trên đảo đến cả giun cũng không có, chứ nói chi sâu bọ gì. Ở đây chỉ có chuồn chuồn và mấy loài trên nước giống như nhện vậy, sức lực để bắt lũ này còn tốn gấp mấy lần sức lực thu về được từ việc ăn thịt nó.

Câu cá ư? Để câu cá thì cần nhiều thứ lắm, nhưng mà đây là Thái Hồ, hồi thập niên 60 ở đây người ta bắt đầu thả giống cua xuống, ở đây chắc có cua Thái Hồ.

Câu cua thì đơn giản hơn câu cá. Tôi chọn một cái rễ cỏ khá bền chắc, buộc thành một quả bóng cỏ to bằng nắm tay. Sau đó tới bên hồ, cởi hết đồ ra, bắt đầu đi với mấy con cá nhỏ cỡ bằng hạt đậu, làm xong, giã nhỏ thành tương, dính từng con từng con lên quả bóng cỏ. Sau đó buộc dây giày vào, thả xuống nước.

Nước rất lạnh, nhưng mặt trời vẫn còn treo trên trời, tôi lúc này nhất định phải cố lên, bằng không đêm nay chịu đựng đến ngày mai, tôi liền cách Quỷ môn quan không còn xa nữa.

Đang cố gắng chịu đựng nước lạnh buốt, chợt thấy bãi nuôi cá sấu ở bên kia có một chiếc thuyền xi măng trờ tới, trên đầu thuyền có một cô gái đang ngồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi. Trong tay cô ta cầm một cây gậy trúc có đính  một vòng sắt. Tôi vừa nhìn liền nghĩ, có phải là tới bắt cá sấu hay không thế.


Chú: Thomas và các bạn là series phim hoạt hình của Anh ngày xưa về mấy cái đầu máy xe lửa hơi nước ý =)))) 



5.
Nói thực thì, tình cảnh này có hơi xấu hổ, bởi vì hình tượng của tôi lúc này không quá lịch sự nho nhã, rất lạnh, lại còn nỗi khát khao với cua trong lòng nữa. Mà cô gái này đứng đầu thuyền, vẻ mặt khí khái, trông uy vũ như cô tiểu đội trưởng đội nữ Hồng quân ấy vậy, siết rất chặt cây gậy trúc trong tay. Vừa nhìn là biết kiểu con gái tràn đầy sức sống.

Đi ủng cao su, tóc ngắn, áo khoác gọn gàng, quần áo không sạch sẽ, chắc là quần áo cũ mặc lúc làm việc. Là một cô gái sống tự lập, chắc là công tác ở bãi nuôi cá sấu kia. Là cái loại tôi không giỏi đối phó nhất.

“Anh ở trên đảo nhà tôi làm gì?” Thuyền cô ta từ từ đi tới trước mặt tôi. Cô nàng trợn mắt nhìn tôi: “Trong nước này không an toàn, anh có biết không?”

“Tôi…” Từ ngữ trong tôi rối hết cả lên, tôi biết nói thế nào nhỉ, nói tôi ở đây là để làm bài thi à? Mà xấu hổ nhất là, tôi phải tự nghĩ cách để ở lại đây vượt qua bài kiểm tra, nhưng mà trong lòng tôi thì rất muốn lên thuyền nói với cô gái: “Tui đụng phải biến thái, bị hãm hại rồi.” Sau đó quay về Hàng Châu đánh một giấc thật ngon.

Cho dù không về Hàng Châu, cứ đi theo cô gái lên bờ, tìm bừa một quán trọ ngủ một đêm, mua ít trang bị, rồi ngày hôm sau quay về. Hắc Hạt Tử chắc cũng không phát hiện ra được nhỉ.

Tiếc là tôi không làm được việc này, bởi vì Hắc Hạt Tử nói tôi lúc nào cũng có thể rút lui, bản thân hắn không hi vọng tôi tiếp tục trưởng thành như thế này. Nếu như tôi gian lận để vượt qua bài thi này, về nguyên tắc, mục đích của tôi cũng không đứng vững được.

Tôi còn muốn mình trở nên mạnh mẽ nữa.

“Tôi đi chơi dã ngoại ấy mà.” Tôi thản nhiên nói, cố gắng để mình có vẻ bình thường một chút.

“Chỉ một mình anh? Thuyền anh đâu?” Cô gái cho thuyền cập bờ, tôi thấy trong khoang lái còn một người phụ nữ trung niên nữa. Cô gái lên bờ, nhìn khắp quanh đảo, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tôi là kiện tướng bơi lội.” Tôi nói, “Thuyền đối với tôi đã vô dụng từ lâu rồi.”

“À.” Cô nàng quan sát cơ thể tôi đang run lên: “Anh là bệnh nhân tâm thần trong truyền thuyết đấy hả.”

Nếu tôi thừa nhận thì cô có thể đừng truy hỏi thêm nữa được không? Tôi nghĩ thầm, tưởng tôi bị tâm thần cũng được. Miễn là đừng bắt tôi rời đảo.

Cô gái rung cây gậy trúc trong tay, lấy từ trên thuyền ra từng cuộn gì đó vác trên lưng, nhìn qua trông như những cuộn băng dính cỡ lớn. “Ở đây hay có cá sấu lên bờ, anh có thể tìm nơi khác mà dã ngoại được không?”

“Tôi không sợ cá sấu.” Tôi nói. Nghĩ thầm, nếu biết vậy rồi thì mấy người có thể tỏ ra một chút gì đó được không? Nói một cách thản nhiên như thế, không sợ tôi khiếu nại à?

Cô gái thở dài, đi về phía cả nhà Thomas kia. Cô ta không chút e sợ mà đi tới, cá sấu nhìn thấy, đều đứng hết dậy, cô vung cây gậy trúc trong tay, chiếc vòng sắt lập tức chụp vào mõm con bố già Thomas.

Cá sấu bố già Thomas liền lăn lộn giãy dụa, cố gắng há mõm ra, cô gái siết chặt cây gậy trúc, móc chặt mõm nó.

Con bố già bắt đầu lùi vào trong nước, lại thấy cô gái nhỏ kéo mạnh đầu sau của cây gậy trúc một cái, vòng sắt lập tức siết chặt, cô kéo dây sắt móc vào một cái rãnh trên thân gậy trúc, vòng sắt giữ nguyên mức siết chặt ở đó. Quăng gậy trúc đi, dùng cái cuộn trông như băng dính cỡ lớn ở sau lưng dán một vòng quanh mắt con bố già.

Con bố già lập tức yên tĩnh lại. Cô gái nhỏ lại nhặt gậy trúc lên kéo đầu con bố già đi, lèo lái nó bò về phía chiếc thuyền xi măng. Kéo nó vào trong cái lồng sắt trên thuyền. Sau đó, cô gái tháo lỏng dây sắt, rút gậy trúc ra.

“Ngầu thật.” Tôi nói: “Cô có thể bắt nốt mấy con còn lại giùm không?”

Cô gái nhìn tôi, bỗng mỉm cười, ném cây gậy trúc cho tôi: “Đã muốn đi dã ngoại, vậy tự anh làm đi.”



6.
“Nữ anh hùng.” Tôi nhìn cây gậy trúc, cân nhắc một lúc. “Tôi không phải dân chuyên mà.”

“Bắt cá sấu thì có gì mà chuyên với không chuyên?” Cô gái chắc là nghĩ tôi vẫn già mồm, nhíu mày nói: “Mau đi, đừng để chúng nó chạy, nếu không tôi bắt anh rời khỏi đảo nhà tôi.”

“Nếu được lên thuyền, tôi không ngại đâu.” Hết cách rồi, đây đúng là nhà của người ta, tôi không thể không đi, kẻo lát nữa cô ta lại trói tôi lại kéo đi như bắt cá sấu thì lôi thôi to.

Cô gái cười khẩy: “Nằm mơ à, không phải anh nói mình là kiện tướng bơi lội đó sao?”

Tôi nhìn vẻ mặt cô gái, biết cô ta vốn không hề tin lời tôi nói – nói nhảm, ai mà lại tin nổi mấy lời vớ vẩn đó chứ – cô ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà giỡn mặt tôi thôi.

Tôi suy tính cây gậy trúc này một chút, trong lòng nảy lên một suy nghĩ, không thể để cô ta khinh thường mình được, với cả, nhìn thao tác của cô ta ban nãy, quả thực đâu có khó gì. Tôi bèn nói: “Vậy cô đem mấy cuộn băng dính kia đưa tôi.”

Cô gái vứt nó cho tôi, tôi lội xuống bờ nước, mặc quần lót với quần áo vào, liền đi về phía tụ Thomas.

Mấy con khác thì dễ nói rồi, con này nhìn trông có vẻ như đớp một cái là đứt luôn cẳng chân tôi, phải giải quyết nó trước, nếu vượt qua được việc này, 28 ngày còn lại đối với tôi ắt là có trợ giúp rồi.

Làm thôi, bây giờ mới qua có 1 ngày mà đã xảy ra nhiều việc đến vậy, đúng là thử thách khả năng ứng biến của tôi. Hay đây cũng là một phần của bài kiểm tra nhỉ.

Tôi chầm chậm đến gần con tay sai, chuyển sang bên cạnh nó. Qua vụ việc vừa rồi, con tay sai rất cảnh giác, đã đến gần bờ nước rồi, nhỡ một khi thất bại thì rất có thể nó sẽ lập tức lùi xuống nước. Cũng may con tay sai không phải cá sấu con, chắc là nó sẽ có phản xạ tấn công kẻ tấn công mình.

Tôi bày tư thế, vung gậy trúc như vung cần câu cá, lập tức úp chụp xuống, vòng sắt đập vào mặt con cá sấu tay sai, không chụp trúng hàm dưới của nó mà chụp trúng hàm ếch trên, dây sắt lồng vào trong miệng nó.

Con tay sai ngoác miệng ra, bắt đầu giãy dụa, tôi kéo dây sắt phía sau gậy trúc, lập tức, vòng sắt siết chặt, trói chặt nửa đầu trên của con cá sấu.

Cô gái đứng sau cừng ha hả, tôi co kéo gậy trúc, vật lộn với con tay sai, bị nó kéo tới kéo lui. Vòng sắt lập tức lỏng ra, con tay sai lập tức vùng ra nhanh chóng chạy biến xuống hồ.

“Này, giờ làm sao?” Cô gái hỏi tôi: “Sao anh đần thế, cả cá sấu cũng không bắt được.”

Tôi có hơi uể oải, đi bắt ba con xã hội đen còn lại. Cá sấu con thì tương đối dễ bắt, loáng cái tôi đã chụp trúng mõm nó, trói chặt, rồi bế từng con lên ném vào trong thuyền như giận dỗi. Không ngờ cá sấu con chẳng những cái miệng gớm ghê mà móng vuốt cũng sắc bén, cào ra mấy vết máu rất sâu trên tay tôi.

Tôi bắt cả ba con cho lên thuyền, nói với cô gái kia: “Cô về đi, ngày mai quay lại, tôi chắc chắn sẽ bắt được con lớn kia cho cô.”

Cô gái nhìn thấy tay tôi chảy máu, hình như có hơi hối hận. Đương nhiên bắt một kẻ không chuyên như tôi đi làm việc nguy hiểm này, chỉ cần nghĩ một chút là biết không thỏa đáng.

Đương nhiên tôi cũng không cho rằng con gái như cô nàng làm công việc này là không đáng tin. Tuy rằng kỹ thuật của cô ta rất tốt, nhưng chết hay sống với kỹ thuật tốt là hai chuyện khác nhau.

“Không sao.” Tôi vẫn dịu dàng như trước: “Mai gặp.”

Tôi len lén giấu cây gậy trúc của cô ta ở phía sau, đấy mới là mục đích thật sự của tôi, có thứ này rồi, tôi không cần phải chui vào nước lạnh lẽo nữa.

Mặt trời gần như đã hoàn toàn lặn rồi, phía xa xa là ráng chiều đỏ tươi như máu, cô gái nhỏ nở nụ cười khác trước, dường như đã có chút hảo cảm với tôi hơn. Cô suy nghĩ một chút, gật đầu, nói với tôi: “Được rồi, nhưng mà anh trả cây gậy trúc lại cho tôi đi.”



7.
“Gậy trúc? Gậy trúc gì?” Tôi âm thầm thống hận trong lòng, nhưng lập tức trắng trợn làm ngơ, biết tỏng cô bé con này cũng không làm gì được tôi.

“Chỉ với thân người anh mà giấu được một cây gậy trúc dài đến 8 trượng à.” Cô gái nhìn tôi thấy buồn cười: “Mau trả tôi, về xưởng tôi còn phải dùng.”

Tôi kiên định lắc đầu. Hắc Hạt Tử nói rồi, sống chết trước mắt, cái thứ gọi là mặt mũi không quá quan trọng, mặc dù phải lừa được cây gậy trúc này cũng coi như là có chút xấu xa đi, nhưng mà, tôi đã vượt qua được sự cám dỗ của việc lên thuyền rời đảo, nghĩ, chút việc vặt này cũng chả thấm vào đâu. Thượng Đế sẽ tha thứ cho tôi thôi.

Cô bé có chút tức giận. Tôi lùi về sau mấy bước, lùi đến gò đất của tôi, nói: “Em gái, chấp nhận hiện thực thì tốt hơn đấy, trời sắp tối rồi, mau về ăn cơm thôi.”

Đôi mắt cô gái liếc tới liếc lui, lên thuyền đẩy thuyền vào hồ, sau đó nhảy lên thuyền, hừ một tiếng với tôi, rồi quay đầu lái thuyền đi.

Vẻ mặt kia không phải là vẻ mặt chịu thua, tôi cứ luôn cảm thấy cô nàng này có ý nghĩ xấu gì đó, nhưng mà không sao, chí ít tôi tạm thời đạt được mục đích rồi.

Thấy thuyền đi xa, tôi lập tức đi tới bên hồ, thấy dây giày tôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tôi dùng gậy trúc vớt lấy dây giày rồi nhấc lên, trước sợ thời gian lâu quá, cua dù mắc câu cũng kịp chạy rồi, lúc kéo lên tôi mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi – vốn là chả câu được con nào cả.

Toàn bộ mồi câu vẫn còn dính trên quả bóng cỏ, xem ra nước hồ chỗ này hình như không có cua.

Tôi đã đói bụng đến khó chịu lắm rồi, lại thả câu ở mấy nơi, vẫn không có thu hoạch gì, trời đã tối đen hoàn toàn. Tôi tuyệt vọng quay trở lại bên lò, đắp quần áo ướt sũng lên bếp để hong khô, thêm cỏ khô vào lò để tăng lửa.

Tôi đã từng chịu đói trong thời gian dài, đây cũng không phải vấn đề lớn gì, đau khổ nếu không thể giải quyết thì chưa tính là đau khổ, tôi biết nếu đêm này mình ngủ say như chết, đến sớm mai sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Hong khô quần áo xong, tôi đắp lên người nằm ngủ bên bếp lò, cuộn tròn mình lại, bởi vì mệt mỏi, loáng cái đã tiến vào mộng đẹp.

Một giấc này ngủ thẳng đến bình minh ngày hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy Hắc Hạt Tử cứ một mực lải nhải bên tai tôi, hôm nay nhất định phải kiếm được cái ăn, hôm nay nhất định phải kiếm được cái ăn.

Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu xuống mặt tôi, tôi bị phơi nắng mà tỉnh dậy, những huấn luyện trước đây khiến tôi không còn cảm giác đau nhức khắp mình mẩy nữa, nhưng chân của tôi vẫn bị cóng đến mức nứt nẻ.

Lửa cháy trong lò đã tắt từ lâu, tôi định đốt lên sưởi ấm, quay người lại, thấy bên cạnh tôi, có một con cá sấu đang nằm.

Con cá sâu đang nằm cạnh tôi, vẻ mặt nịnh bợ nhìn tôi.

Tôi giật mình nhảy dựng lên, bắn ra sáu bảy mét rồi ngã ngồi xuống đất.

Nhìn kỹ, tôi mới phát hiện ra đó không phải là cá sấu thật, mà là tiêu bản bộ da cá sấu thường thấy.

Tôi xoay người nhìn chung quanh, không thấy gậy trúc đâu, liền biết chuyện gì đã xảy ra. Bốn phía không có ai, thứ này là cô bé gái kia nhân lúc tôi đang ngủ mà lén đặt bên cạnh để trêu tôi.

“Con nhóc chết tiệt.” Tôi nghĩ thầm: “Nếu ông đây không phải làm bài thi cho thật tốt thì ông nhất định phải dạy dỗ mày.”

Không ngờ bộ da lại cực kỳ bền chắc, xé thế nào cũng không rách được, đang phát cáu cả lên, đột nhiên, ở ngay trên gò đất, có một con chim rớt bịch xuống.

Đó là một con chim chân dài, không biết là loài chim gì, hình như là loài chim cần được bảo vệ gì đó.

Nhưng cái mà tôi nhìn thấy, chính là một con chim quay chân dài, chim quay chân dài nhìn tôi đầy hứng thú, chậm chạp bước lại gần tôi.

Tôi nuốt nước miếng một cái, vẫn không nhúc nhích, nhìn con chim lắc lắc lư lư lạch bạch bước mấy bước, đột nhiên nó nghển cổ lên, rồi hộc từ trong cổ họng ra một con cá. Rớt xuống chân tôi.



8.
Việc thê thảm nhất cuộc đời phải chăng chính là phải ăn bãi nôn của một con chim? Không đâu, thảm nhất chính là bãi nôn của con chim ấy, tôi còn thấy tiếc nuối không nỡ ăn hết liền một lúc.

Mới ban đầu tôi còn rất kiên định với con chim kia, hy vọng được ăn một bữa chim quay đã đời, với bùn sông và tro thảo mộc ở đây, tôi tự tin mình có thể nướng được một con chim quay cực kỳ thơm ngon. Nhưng mà, khi con chim kia vừa nôn cá ra xong, nó lại lập tức nuốt cá trở lại.

Cá chưa chết hẳn, vẫn còn nhảy nhảy được mấy cái, trong nháy mắt tôi liền luống cuống, theo phản xạ có điều kiện liền xông tới cướp cá của con chim này. Lập tức chồm lấy cá. Con chim chân dài nhìn con quái vật khổng lồ là tôi nhào tới, nó liền nhảy ra, bay lên. Rồi bay đi.

Tôi ngồi xuống, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo xem lại mình vừa làm cái gì, nhưng nhìn con cá dính đầy bùn đất, trong đầu tôi lập tức đã có mùi thơm canh cá bốc lên.

Tôi nhìn con chim bay đi, nó bay vừa thấp lại vừa bất ổn, bỗng nhận ra, phải chăng nó ăn nhiều quá, no bụng rồi bay không nhanh được, rồi rơi bịch xuống đảo này, nôn luôn thức ăn ra ngoài?

Đúng là một con chim kỹ năng siêu quần lại tâm địa thiện lương, là con chim đẹp trai nhà giàu trong các loài chim, nếu như vừa này tôi mà túm được nó, có khi còn kiếm chác thêm được bốn năm con cá từ trong bụng nó nữa ấy chứ. Vậy là có “bằng ngư yến” để xơi rồi.

Tôi không có dao, nhưng mà hàm răng của bộ da cá sấu kia rất sắc bén, dùng răng nó xử lý sơ con cá, moi nội tạng, đem ra hồ rửa sạch, sau đó đặt trên bếp lò, bắt đầu nướng.

Không có gia vị gì nên rất tanh, cho dù là bây giờ tôi đang đói mốc meo ra rồi, nhưng vẫn cảm thấy thật khó nuốt, miễn cưỡng lắm mới ăn hết được cá, cũng không thấy cảm giác no gì, nhưng ít nhất thì cũng ấm người lên.

Tôi đem nội tạng cá đến bên hồ, đào một cái hố nhỏ, nhét nội tạng xuống, chặn tảng đá lên, sau đó dùng đá vụn đắp quanh thành một con đê nho nhỏ nổi lên khỏi mặt nước. Chỉ chừa ra một lỗ hổng để cua chui vào.

Tôi vẫn tin ở đây nhất định có cua, chẳng qua là lúc trước mồi câu không đủ hấp dẫn thôi.

Đến buổi trưa, sự kiên trì của tôi đã được chứng minh là đúng đắn, một con chim vô tình rớt xuống đã thay đổi cả cục diện, tôi bắt được những sáu con cua to nhỏ khác nhau. Tôi đào một cái hố ở bên cạnh gò đất, làm ướt bùn, nuôi cua ở trong đấy. Nhưng mà con đê nhỏ ở bên kia không ngừng có cua mắc bẫy vào. Tôi đào cái hố rộng thêm gấp ba lần, đổ nước ngập nửa quần vào đó, tổng cộng cả thảy là ba mươi mấy con, mùi nội tạng cá mới nhạt dần.

Bữa cơm trưa, lúc khoảng 2 giờ, tôi nướng 3 con cua, điên cuồng nhai nuốt, cuối cùng mới có cảm giác no bụng.

Buồi chiều cũng cứ theo thế mà làm, tôi thử cho gạch cua để làm mồi câu cua, nhưng vô ích, xem ra tôi nhất định phải bắt được một con cá nữa. Có điều hiện giờ có nhiều vỏ cua càng cua làm nguyên liệu, còn có xương cá, tôi tin là sẽ không quá khó khăn.

Cuối cùng, tôi rạch bộ tiêu bản da cá sấu ra, bên trong nhét đầy xốp. Tôi định đem đốt, nghĩ một hồi lại quyết định đem nó làm thứ sưởi ấm, ôm lấy nó mà tiến vào giấc ngủ say. Giấc ngủ trưa tôi ngủ cực ngon, ánh nắng ấm áp, tôi ngủ đến 4 tiếng đồng hồ, đã hồi phục được hơn phân nửa, lúc tỉnh lại mặt trời đã lặn về tây. Trong lòng tôi rốt cuộc đã hiểu được rất nhiều ý nghĩa trong lời nói của Hắc Hạt Tử.

Trong tình cảnh hiện tại của tôi, đương nhiên tất cả thời gian nghỉ ngơi tôi đều dành cho ban ngày. Đến buổi tối thì hoạt động. Ban đêm dù không có cá sấu nhưng cũng không thể nào nghỉ ngơi cho tốt được, vậy không bằng cứ nghỉ ngơi đến mức tốt nhất vào ban ngày, còn có sức mà chống đỡ cái lạnh lẽo và ẩm ướt của ban đêm.

Đây là quyết sách đầu tiên tôi cần phải hình thành được khi đến đảo này. Như thế mới có thể kiểm soát được mọi trạng thái của bản thân mình.

Tôi quay đầu, vươn mình một cái, liền thấy, đến hẹn lại lên, con cá sấu tay sai đã lên bờ hồ rồi. Chỉ còn lại một mình nó, cảm giác tay sai Thomas có chút cô đơn. Tập quán sinh sống của loài vật này quả nhiên rất khó mà thay đổi được.

Con nhỏ kia không biết có đến hay không, nhưng tôi là người nói được làm được, tôi nhéo cánh tay, quyết định dùng phương thức tư duy của Hắc Hạt Tử để đi đối phó với con bò sát này.


Chú: "bằng ngư yến" -> Bành Vu Yến =))))))))))))))))


(tbc)




--------------------------------

Ok đây là một cái hố không biết bao giờ mới chịu lấp nốt =))))

Nhưng đến đây là cũng đã khá đủ rồi =))) 

Vì sao đủ á? 

Các thím có để ý, câu trên thì kêu "trong lúc lơ mơ nghe thấy tiếng Hắc Hạt Tử lải nhải bên tai", ngay phía dưới lập tức có ngay một con chim ngu rớt bịch xuống? =))

Một con chim thay đổi hoàn toàn cả cục diện?

Hình như hơi bị may mắn quá?

Có thực là ngẫu nhiên? =))))))))))

Mẹ, đéo tin =))))))))))))))

Đậu mòe mắc cười chết mất =))))))))))))))) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét