24/8/15

[ĐMBK] Tạng Hải Hoa - Ba ngày tĩnh lặng





1.
Trong nhà rất ấm áp, cho dù ngoài trời có rét lạnh đến nhường nào, ở trong này vẫn khiến lòng người yên bình và tỉnh táo lại. Không còn một chút mệt nhọc của đêm lạnh rét mướt nào.

Tiểu Lạt ma biết giờ tụng kinh của Trương Khởi Linh vẫn chưa xong, cậu thấy anh ta vẫn ngày ngày sáng sớm đã ra ngoài, đến trước tảng đá ở trong sân viện kia, gõ gõ lên đó chẳng có chút mục đích gì. Thượng sư nói, hình dạng sau cùng của tảng đá này, chính là thứ mà trong lòng Trương Khởi Linh vẫn luôn nghĩ tới.

Trương Khởi Linh cần phải biết mình là ai. Anh ta cũng phải hiểu thấu được, cái khái niệm “muốn” này.

Tiểu Lạt ma cảm thấy rất kỳ lạ, anh này chẳng giống người khác gì cả, người khác trời sinh đã được trao cho những ham muốn và động lực, như là, ta phải làm những gì, ta muốn làm những gì. Còn cái người tên là Trương Khởi Linh này, hình như trời sinh đã không thể hiểu được hai điều này.

Nếu như mình không chủ động nói chuyện với anh ta, anh ta có thể sẽ ngồi ngẩn người cả ngày trời. Các sư huynh của mình đều nói, Trương Khởi Linh giống một người đưa thư bị quên không cho biết địa chỉ cần tới, thế nhưng tiểu Lạt ma không cho là vậy. Tiểu Lạt ma nghĩ, nếu người đưa thư không biết đích đến của mình, anh ấy sẽ nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa, bởi vì anh ấy có món đồ buộc phải gửi đến địa chỉ này nọ. Mà Trương Khởi Linh, giống như Phật vậy, nếu đất trời này không cần anh ấy, anh ấy sẽ đi đâu, ngay cả ham muốn suy tính về điều đó cũng không có.

Nhưng Thượng sư nói, Trương Khởi Linh không phải Phật.

Trước từng có, sau không có, đó mới là Phật, mà từ khi sinh ra đã không có dục vọng, thì là tảng đá.

Trương Khởi Linh cần phải tìm được cái “muốn” của mình. Thượng sư bảo anh ta mỗi ngày luyện tạc hòn đá trong sân kia, chỉ cần trong nội tâm anh có một chút “muốn” tảng đá kia biến thành hình dạng gì, tảng đá ấy sẽ xuất hiện một hình dạng có ý nghĩa.

Chẳng mấy chốc đã một năm trôi qua, tảng đá kia càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn không có một hình dạng có quy tắc nào.

Cho nên Trương Khởi Linh vẫn không thể đi gặp người phụ nữ kia.


2.
Quãng thời gian người phụ nữ ấy ở trong chùa, còn lâu hơn Trương Khởi Linh rất rất nhiều. Nghe nói là ở bên dưới băng Hoa Hải, là khai quật mà ra. Người phụ nữ ấy không phải bị rơi xuống đó, kẹt mà chết, mà là được táng trong một ngôi mộ băng.

Namcha Barwa chỉ có trong một bên vách núi bóng râm, có một khoảng Tàng Hoa Hải, trong tầng băng ở nơi đó, có rất nhiều bóng đen, nghe nói đó là lăng mộ của một bộ lạc, chỉ có Lạt ma của ngôi chùa này mới biết sự tồn tại của nơi đó. Năm nay cậu mới mười sáu tuổi, ngay ngày sinh nhật, cậu được nghe kể về bí mật này, thế nhưng cậu chưa được một lần đến xem.

Chỉ có tháng bảy hàng năm mới vào núi, bôn ba suốt một tháng, mới đến được nơi đó. Những bóng đen đó đều được chôn rất sâu dưới tầng băng, các Thượng sư mỗi mười năm mới vào đó một lần, vào làm gì, cậu không biết. Ngay cả đường đến nơi đó, chỉ có vị Thượng sư sáng suốt nhất mới có tư cách biết.

Mười năm trước, thượng sư đi vào đó, mang ra theo một thi thể đóng băng. Lúc đó cậu 6 tuổi. Cậu nhớ rất rõ, dáng vẻ của người phụ nữ ấy. Cậu nghe các thượng sư nói, người phụ nữ này, vẫn chưa chết, nhưng cũng không thể coi là sống được.

Cô ấy được đặt nằm trong một gian nhà, tiểu Lạt ma chỉ biết, cô ấy là một người phụ nữ rất đẹp, sắc mặt rất trắng, không giống màu da của người Tạng. Cô ấy được nâng lên trên lớp lông cừu, được cung kính đưa vào trong phòng, trong suốt quá trình đó, cô ấy chỉ như đang ngủ vậy, không hề động đậy dù chỉ một chút.

Gian phòng kia, từ đó về sau không một ai đi vào.

Mãi đến chín năm sau, khi Trương Khởi Linh đến ngôi chùa này, anh ta nói ra tướng mạo của người phụ nữ kia.

Thế nhưng các thượng sư vẫn không cho anh ta gặp người phụ nữ ấy.

Một vị thượng sư trong số đó đã nói một câu, khiến Trương Khởi Linh ở lại nơi này suốt một năm: Cậu giống như một tảng đá, gặp và không gặp, cũng có gì khác nhau.


3.
“Nếu anh đã đến đây, tìm người phụ nữ tên là Bạch Mã này, như vậy trong lòng anh chắc là có muốn, thế mà sao đến bây giờ vẫn không tạc ra được cái gì vậy?” Sau giờ tụng kinh buổi sáng, tiểu Lạt ma bèn hỏi Trương Khởi Linh đang ngồi nghỉ trưa.

Trương Khởi Linh ngồi trong sân viện, trên một tảng đá khá lớn nằm trong đống đá vụn do chính anh đục xuống. Không trả lời.

Tiểu Lạt ma đã quen với phản ứng này của anh ta, lại tự mình nói tiếp: “Anh có suy nghĩ phải đến nơi này trong đầu là từ đâu, bắt đầu nghĩ là ở đâu. Sao lại nói anh là tảng đá nhỉ? Suy nghĩ của các Thượng sư, thật không hiểu nổi.”

Trương Khởi Linh nhìn cậu bé, chẳng nói chẳng rằng.

Anh ta ăn một miếng tsampa, sau đó để sang bên cạnh, cẩn thận gói kỹ lại, rồi tiếp tục đi đục đục gõ gõ tảng đá.

Tiểu Lạt ma tiếp tục nhìn anh. Ở một bên, một người Tạng mặc áo dài màu lam đi tới sau lưng anh.

Người này là thợ thủ công do nhà chùa mời đến. Thợ thủ công áo lam là giỏi nhất, nhà bọn họ đã truyền đến đời thứ chín rồi, tay nghề ai cũng giỏi như nhau. Người thợ vỗ vỗ vai cậu tiểu Lạt ma, bảo cậu đừng quấy rầy Trương Khởi Linh nữa.

“Cậu ta là vô mục đích mà tới được đây, sau đó đột nhiên bật ra cái tên đó.” Người thợ nói với tiểu Lạt ma: “Thậm chí cậu ta còn không biết đó là một cái tên.”

“Sao ngài lại lên chùa rồi. Trong chùa có gì hỏng sao? Hay trên núi lại có đá rơi xuống?”

Người thợ thủ công liếc nhìn Trương Khởi Linh, khẽ nói: “Thượng sư bảo ta lên đây, sửa lại cột nhà và bếp lò ở gian nhà kia.”

“Gian nhà nào?”

Người thợ nhìn Trương Khởi Linh, tiểu Lạt ma liền hiểu. Cậu có hơi thắc mắc, “Rốt cuộc Thượng sư cũng thừa nhận là anh ấy đang "muốn" rồi sao?”

Cậu nhìn Trương Khởi Linh vẫn đang khắc đá, vẫn là hình thù kỳ quái chẳng có quy tắc gì, hình dạng đá này so với một năm trước khi vừa mới bắt đầu tạc, hình như chẳng có gì khác biệt.

Người thợ bèn chỉ xuống mặt đất, dưới ánh mặt trời ban trưa, tiểu Lạt ma nhìn thấy cái bóng của tảng đá kỳ quái mà Trương Khởi Linh đang tạc kia, cái bóng ấy thế mà lại có hình người, giống tư thế mà Trương Khởi Linh vừa ngồi ở trên tảng đá. Nhất định là mỗi ngày lúc nghỉ trưa, anh ta đã nhìn vào cái bóng của mình, sau đó dựa theo cái bóng mà bắt đầu tạc ra những nét đầu tiên.

Tiểu Lạt ma mỉm cười, cậu vui mừng thay cho Trương Khởi Linh từ tận đáy lòng.

“Thế con tu Phật thế nào rồi?” Người thợ hình như có chút cảm khái, ông liền hỏi tiểu Lạt ma.

Tiểu Lạt ma cười he he, không trả lời. Người thợ tiếp tục nói: “Nhiều người bảo, con gái vốn là không có tim, cho nên không ai làm tổn thương được bọn họ. Thế là ác ma bèn sai con trai ra, sự theo đuổi của các cậu trai anh tuấn sẽ khiến các cô gái có trái tim, mà đến khi các cô đã có trái tim rồi, trên thế giới này tất cả mọi thứ đều có thể làm tổn thương họ. Vì thế, chúng ta khiến một người có trái tim, có lẽ là để có thể càng tổn thương người đó hơn.”


4.
Đêm hôm ấy, Trương Khởi Linh được đưa vào căn phòng đóng kín suốt mười năm, gặp được người mẹ của mình.

Đối với anh khi đó mà nói, tất cả mọi thứ có vẻ như quá vội vàng, mà khiến anh không thể nào hiểu nổi.

Bạch Mã chưa hoàn toàn tỉnh lại, khi rút đi dược tính của Tạng Hải Hoa, cách cái chết, chỉ có ba ngày. Nhưng ba ngày này, cô đã chờ đợi quá lâu rồi.

Trương Khởi Linh không nghe được bất kỳ lời nào từ miệng Bạch Mã.

Anh thậm chí không nghe thấy tiếng mẹ gọi mình, bất cứ âm thanh nào.

Anh cũng không cảm nhận được, một mối liên hệ nào đó với thế giới này mà người khác nói đến, mà mẹ đem đến cho anh.

Anh chỉ duy nhất cảm nhận được, là hơi thở từ từ hồi phục của mẹ, là gương mặt trắng bệch dần hồi lại chút huyết sắc của mẹ, rồi lập tức lại chuyển thành hoang vu.

Hết thảy mọi thứ, vẫn có vẻ vội vàng như cũ.

Bạch Mã biết hết tất cả chăng?

Như cô ước hẹn như thế, cô từ từ tỉnh lại khỏi giấc ngủ dài, đã mất đi bất cứ cơ hội mở to đôi mắt. Nhưng cô biết, khi những vị Lạt ma theo lời hẹn mà đánh thức cô dậy, con trai của cô nhất định sẽ ở bên cạnh.

Đó là một đứa bé có xương có thịt hẳn hoi, biết cảm nhận hỉ nộ ái ố của nhân gian, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của con trai. Hơi thở của nó, nhịp tim của nó, nó thực đã đến rồi.

Cô đã dùng tất cả các cách, chỉ để có được ba ngày này, tuy không đủ, còn lâu mới đủ, cô muốn được ngắm nhìn tất cả mọi khoảnh khắc thằng bé lớn lên, tất cả. Nhưng, ba ngày, trong sự tĩnh lặng này, ba ngày chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở, đã là tất cả những gì mà cô có thể làm rồi.

Trương Khởi Linh cầm lấy bàn tay của mẹ. Anh không biết tại sao mình lại làm thế, anh cảm thấy, tất cả mọi thứ đây, vẫn thật vội vàng như cũ.

Trương Khởi Linh cầm lấy bàn tay của mẹ. Anh không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng anh cảm nhận được, một thứ cảm xúc chưa bao giờ có, anh cảm thấy, cuối cùng mình cũng nắm lại được một chút dấu vết của chính mình, một chút thứ mà mình sẵn lòng muốn.

Không có ai bước vào căn phòng này, không có bất kỳ âm thanh nào vọng vào trong căn phòng này.

Ba ngày tĩnh lặng.

“Cậu không thể làm một tảng đá, nếu không mẹ cậu sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của cậu.” Một năm trước, Thượng sư nói với anh: “Cậu muốn học cảm giác muốn, nhớ nhung, món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng mẹ cậu tặng cậu, đó là trái tim mà những kẻ đó đã che lấp.”


5.
Ba ngày sau, Trương Khởi Linh đi đến trước tảng đá kia, theo thói quen, anh lại cầm lấy cái đục, bắt đầu tạc tượng.

Trước đây, anh không biết mình tạc vật này là vì gì.

Anh đục đẽo vài cái, bỗng phát hiện cái đục trong tay mình, ý thức được chính mình đang làm gì. Gần như là cùng lúc, trong lòng có một nỗi đau đớn khó có thể ngăn được, trào dâng lên tận đầu anh.

Trong cơn tuyết lớn, anh ngồi xuống, co quắp mình lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét