Chương 9.
Trên người tôi có đến mấy loại rắn
liền, trong đó Kinh xà là loài rắn độc nhát gan nhất, nọc độc có thể khiến người
bị câm, nhưng thấy gió là chạy, cực kỳ khó bắt và khó thuần dưỡng, loài rắn này
rất cảnh giác trước những thay đổi có hại trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tôi không biết nó cảm nhận được gì
trong cái vại đựng côn trùng này, nhưng không thể xem nhẹ sự cảnh báo này được.
Có điều loài rắn này nhát gan cực kỳ, nếu cái gì cũng nghe theo nó thì chắc nửa
đêm đi đái cũng không được nữa.
Tôi thận trọng bưng cái vại kia lên,
đặt nó lên chỗ sàn nhà rộng rãi, con rắn quấn quanh eo lại càng phàn ứng dữ dội
hơn, nó đã rúc vào trong “thủy kháo” của tôi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải
giấu rắn sát bên mình.
Tôi vừa nghiến răng, một con rắn màu
xanh lục có hơi xanh biếc liền rơi bịch xuống, trườn đến trước cái vại. Tôi lấy
một cái sọt mây ở bên cạnh, rút ra một sợi mây, rồi lập tức lật mở lớp niêm
phong trên miệng vại ra.
Con Kinh xà quanh hông lập tức siết
chặt, cùng lúc đó, tôi nhìn thấy trong vại có một đống gì đó kỳ quái trông từa
tựa lông chim.
Tôi không nhận ra được đó là cái gì,
nhưng rõ ràng là Xà Tổ đã cực kỳ hoảng sợ. Thân thể tôi lập tức rụt lại về phía
sau đến sát bên cửa sổ, nghiến răng một cái, lại càng nhiều rắn lục lao xuống
khỏi hông tôi, bao vây quanh cái vại. Tôi lật mở tấm liếp che cửa sổ, đầu lưỡi
cong lên huýt còi, thổi liền ba bốn hồi còi dồn dập.
Đây là tiếng cảnh báo vô cùng nghiêm
trọng. Nghe được tiếng hồi âm truyền lại, một tay tôi gõ xuống sàn nhà, đồng thời
vung sợi mây trong tay, quất vào cái vại kia. Gần như trong chớp mắt, từ trong
đống lông chim nọ có một con côn trùng kỳ lạ màu sắc sặc sỡ bò ra ngoài.
Nó dài bằng con rết, nhưng chân trước
dài cực kỳ, xòe ra trông như cánh tay hoặc là cái vương miện vậy, có thể xòe ra
hai bên thân. Phần thân dưới thì lại giống hệt loài rết, nhưng mảnh hơn rết nhiều,
toàn thân mỗi đốt lại một màu khác nhau. Hơn nữa, những màu sắc tươi sáng này
trông giống như là bị chỉnh quá tay độ bão hòa (saturation) trong Photoshop vậy.
Thế giới tự nhiên mà còn có một loài
côn trùng khoa trương khoe mẽ như thế sao. Tôi đang kinh ngạc, liền nhìn thấy
con côn trùng kia chợt dựng đứng hẳn nửa thân trên lên, nửa thân dưới xòe rộng
các chân dài ra, trông như một con công xòe đuôi vậy. Đã thế lại còn to tướng cỡ
bằng cái quạt hương bồ.
Trong một khắc đó, tôi bỗng nhiên có
cảm giác toàn thân mềm nhũn, tôi nhận ra, đây là thứ sinh vật vốn không thuộc về
nhân gian. Con côn trùng này nhất định là đến từ âm ty địa ngục.
Bởi vì với tư cách là một loài côn
trùng, nó đã quá mức ngạo mạn. Cái dáng vẻ khinh thường những sinh vật khác
này, đã không còn là thứ mà “côn trùng” có thể làm được. Mà nó giống một loài
sinh vật cao cấp hơn.
Nhất định là nó cảm nhận được sự đe
dọa từ lũ rắn khắp xung quanh, nên mới có phản ứng như thế. Lũ rắn lục lập tức
bị khí thế của nó kích động, cả lũ đều nghển đầu lên.
Tôi vốn tưởng rằng mấy con rắn lục
này có thể khống chế được con côn trùng trong vại, đây là loài Tín xà đặc biệt,
tốc độ là nhanh nhất, là loài rắn độc có thể nhảy lên đớp được cả côn trùng
đang bay, nhưng bây giờ thấy con côn trùng kia to đến thế, xem ra không tránh
khỏi một trận ác chiến rồi.
Hiển nhiên Xà Tổ biết đây là loài
côn trùng gì, không dám tới gần một chút nào. Con Kinh xà trên người không ngừng
vặn vẹo, tôi lấy từ túi trong của “thủy kháo” bên eo ra một cái bình nhỏ trông
như bình rượu, bắt đầu lắc lắc không ngừng.
Trong ảo giác, đột nhiên tôi ý thức
được, tôi sắp được chứng kiến một màn xiếc múa rắn ngàn năm có một, mà cái tên
Xà Tổ này, không phải là tên người, mà là tên một nghề nghiệp thần bí của Trung
Hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét