19/10/15

[Lão Cửu Môn] Hoắc Tiên Cô - Tình bắt đầu từ đâu, mà ngày càng đậm sâu





Không làm một điếu?” Hoắc Tiên Cô nhìn Cẩu Ngũ, đùa nghịch bao thuốc lá Tây trong tay.

Không, ghê lắm.” Cẩu Ngũ cầm dao làm bếp thoăn thoắn đánh vảy con cá trích trên tay, moi lớp màng đen hôi tanh bên trong con cá ra, vứt sang vại sứ bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đánh vảy cá, động tác vô cùng thuần thục nhuần nhuyễn.

Hoắc Tiên Cô tự châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi.

Con gái mà hút nha phiến, không sợ chẳng ai thèm lấy à.” Cẩu Ngũ cười nói.

Không phải còn anh à?” Hoắc Tiên Cô thản nhiên nói.

Tay Cẩu Ngũ khựng lại, sau đó lại tiếp tục đánh vảy cá: “Tôi cũng không thích hút thuốc đâu.”

Hoắc Tiên Cô nhả một hơi khói về phía anh, sau đó dụi tắt thuốc vào trong bồn hoa bên cạnh, sửa sang lại mái tóc một chút: “Sao, thế bây giờ anh ăn xong là muốn xách quần bỏ chạy à?”

Con dao của Cẩu Ngũ dừng lại, bình tĩnh lại rồi nói: “Em có cần mặt mũi không thế, em ngủ trên sập, tôi ngủ ở bậc cửa, chưa từng chạm vào một sợi tóc nào của em, cái gì mà ăn xong xách quần chạy?”

“Ai mà biết nửa đêm anh có mò vào sờ soạng tôi không, tôi uống say như thế, anh vào mấy lần làm sao mà biết được.”

“Em đừng có tú bà như thế được không.” Cẩu Ngũ cửa sạch cá, nhồi chân giò hun khói vào, sau đó bỏ vào nồi nấu, ngay tức thì, mùi thơm phức bốc lên. “Tôi nói em biết, con gái điêu ngoa tôi gặp nhiều rồi, lão tử đây không e dè nhất chính là loại như em đấy.”

Hoắc Tiên Cô đứng lên, đi tới đằng sau anh, con Berger đang nằm trên tấm thớt, mõm đầy dãi dớt, cô vuốt ve tấm lưng nhăn nhúm của con chó, nói: “Được, vậy anh cứ chờ, để xem anh có một hơi xơi sạch loại như tôi hay không.”

Cẩu Ngũ rót nước vào trong nồi, đậy nắp, lấy tạp dề lau tay, quay đầu nhìn cô, nói: “Không tiễn, lát nữa tôi còn phải súc ruột cho nó, ghê lắm đấy, tốt nhất là em tránh ra chút đi.”

“Canh cá này không phải nấu cho tôi ăn à?”

“Con chó chết tiệt này chắc chắn là ăn bậy cái gì ở nhà Giải Cửu rồi, đầu bếp nhà Giải Cửu vừa mới về quê xong, khẩu vị của Giải Cửu thanh đạm lắm, không ăn thức ăn bên ngoài, thế là tự nấu mì, ăn lại ít, còn thừa bao nhiêu đổ hết cho chó ăn. Tôi bắt nó nôn ra hết rồi, nếu không chắc chả chịu nổi qua hai ngày nữa.”

“Chó của anh sao lại chạy đến nhà Giải Cửu thế?”

“Cho cậu ta mượn để ngửi đất, hình như cậu ta đang tìm sách cổ, cái gì mà ‘Giải thảo đường tán ký’ ấy.” Cẩu Ngũ làm một động tác khó hiểu, “Tú tài đúng là có tiền đồ mà, chữ to ta còn chẳng biết, chỉ biết làm việc nặng thôi.”

Hoắc Tiên Cô ngửi mùi thơm canh cá: “Mì Giải Cửu làm chó ăn cũng chết, thế mà tài nấu nướng của anh được lắm, việc nặng cũng là việc, anh đừng tự coi thường mình.”

“Thường thì, dù có mà mì nấu dở hơn nữa, thì nó cũng không đến nỗi này đâu. Chó còn ăn cả phân mà, dù sao thì, thức ăn Giải Cửu nấu vẫn hơn phân chứ. Nhưng mà mỗi lần đến nhà Giải Cửu, chó của tôi ăn cái gì đấy là thế nào cũng có vấn đề. Tôi nghĩ, chắc chắn Giải Cửu bỏ cái gì đó vào mì.” Cẩu Ngũ nói, “Hy vọng ta đoán sai, chứ thứ đó, tuy rằng có thể giảm nhẹ được cơn đau đầu của Giải Cửu, nhưng rất không tốt cho sức khỏe.”

Hoắc Tiên Cô suy nghĩ một chút, rồi lập tức hiểu ra: “Người thông minh, chắc chắn thường hay đau đầu, uống tí thuốc cũng là bình thường.”

Trước phải súc ruột cho chó, Hoắc Tiên Cô cuối cùng cũng đi. Cẩu Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nhặt điếu thuốc cô vừa dụi tắt trong chậu hoa lên, dùng kìm gắp than gắp một miếng than cháy đượm, châm lại thuốc, hút thật mạnh hai hơi, nghĩ thầm: “Hóa ra đêm hôm đó cô ấy không hề ngủ, may mà mình chỉ ngắm cho sướng mắt, chớ lỡ làm gì thật, thì phải giao ra cả đời mình rồi.”

Anh lau mồ hôi lạnh, vỗ vỗ con chó mực kia, con chó mực nhảy xuống khỏi tấm thớt, chẳng bị làm sao cả.

Cẩu Ngũ ôm cổ con chó hôn chụt mấy cái: “Đường Tăng, may mà tao có chuẩn bị trước, huấn luyện mày giả chết, bằng không tao bị cô nàng đó đeo bám đến chết mất.”

Con chó liếm anh mấy cái, liếc nhìn canh cá bốc hơi nóng mấy lần, Cẩu Ngũ lắc đầu: “Thật hết biết.”

Anh đẩy cửa ra xem, thấy Hoắc Tiên Cô đã đi rồi, bèn rót canh cá vào trong bát tô, rắc thêm chút hành băm thái nhỏ, phủ một tấm đệm hương bồ lên giữ ấm, sau đó xách làn đi về phía quán trà. Ở đấy, có một nha đầu ngốc còn điêu ngoa hơn nữa đang chờ anh.

Con chó mực đi theo sau mấy bước, nhận thấy mình không còn hi vọng gì với bát canh cá này, đành hậm hực quay đầu, bèn ra góc sân ngồi xổm. Vừa ngồi xổm được mấy phút, nó chợt nghe trên cây có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy cô gái vừa rời đi giờ lại đang ngồi trên cây, ngơ ngác nhìn hướng Cẩu Ngũ vừa rời đi, trên mặt đầm đìa nước mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét