END.
Rạng sáng tỉnh dậy, hôm nay là ngày
cuối cùng trong ước hẹn rồi, tôi lay Bàn Tử gọi dậy. Rồi đi rửa mặt.
Hắn ta sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?
Câu đầu tiên hắn nói sẽ là gì?
Khi hắn bước ra, sẽ chỉ có một mình
hắn thôi? Hay là cả một đám? Tôi có phải giết sạch cả đám đi theo hắn ra ngoài
không? Tôi liền nạp đầy đạn dược, ngồi trước cửa thanh đồng, bưng hai khẩu
súng.
Nghĩ một hồi, cảm thấy không thích hợp.
Thực ra cả đêm qua không chợp mắt,
tôi ngáp một cái, đặt súng ra sau người.
Bàn Tử tiến đến, đưa tôi một chiếc
di động. “Nghe chút âm nhạc đi. Hôm nay nên nghe bài gì nhỉ?”
“Anh có cái gì?” Tôi cầm lấy, lướt xem
ứng dụng trên màn hình, trong list nhạc, toàn nhạc vũ trường xập xình, bật cái
này có khi Tiểu Ca lại co rúm lại vào trong ấy chứ, mặc dù tôi cảm thấy rất mạnh
mẽ rất có khí thế.
“Sao chả có bài nào hợp tình cảnh thế
này?”
“Có một bài, dạo này nổi tiếng lắm,
một cô bé ở Ba Nãi tải xuống cho tôi đấy.” Bàn Tử cầm lấy, lật xem nửa ngày, mới
lấy ra được một bài: “See you again.”
Tôi bật lên. Nhẹ nhàng, tiếng nhạc
không to. Là tiếng Anh. Tôi lẳng lặng ngồi nghe, Bàn Tử cũng không nói gì.
“It's been a long day without you,
my friend
And I'll tell you all about it when
I see you again”
Bàn Tử ngâm nga theo, vẫn nghe rất
hay. Sau đó lại tĩnh lặng suốt, đã nghe được lâu lắm rồi.
Chẳng lẽ lại không đi ra. Tôi thở
dài, chầm chậm, Bàn Tử ngủ mất, nằm một bên khẽ ngáy khò khò.
Tôi cố sức lấy lại tinh thần, nhưng
không kìm được nghe tiếng nhạc, bất giác lại buồn ngủ.
Trong mơ màng, tôi thấy cửa thanh đồng
mở ra.
Tôi cứ như cô bé bán diêm vậy, tôi
nghĩ thế, bèn lau lau mặt, mở to đôi mắt mình ra.
Quả nhiên không có.
Tôi biết thế này không xong, nên bắt
đầu nói chuyện với Bàn Tử.
“Ngôi làng đó, mọi người trong làng,
biết làm một món bánh ngọt, làm bằng gạo nếp với đường đỏ. Bởi vì nhiều nước
mưa, trong làng có một loại cỏ dại rất đặc biệt, gọi là ‘Vũ tử tham’. Trong
bánh này có cánh hoa của ‘Vũ tử tham’, ăn vào có thể nhớ lâu.” Tôi nói.
Bàn Tử lớ mớ đáp một tiếng.
“‘Vũ tử tham’ chỉ nở hoa không kết
quả, lúc nào muốn trồng, chỉ có thể dùng thân cỏ, nhưng nghe nói hiếm lắm mới kết
quả, quả đó có thể khiến người ta nhớ lại ký ức kiếp trước. Đương nhiên, đấy chỉ
là truyền thuyết ở bản địa mà thôi.”
.
Tôi nói, ngáp một cái rõ to, ý thức
cũng bắt đầu mơ hồ, nhưng tôi vẫn tiếp tục lải nhải. Không biết chống cự được đến
bao lâu rồi, đột nhiên, tôi lờ mờ cảm giác được, có một người từ tốn ngồi xuống
bên cạnh tôi.
Tôi hoài nghi, quay đầu nhìn xem, đối
phương cũng quay đầu nhìn tôi.
Bàn Tử dần dần tỉnh lại, nhìn bọn
tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đôi
mắt thản nhiên, ánh lên ánh sáng của đống lửa trại.
Người ta thường nói, quên đi một người,
đầu tiên là quên đi giọng nói của người đó. Nhưng khi tiếng nói quen thuộc của
hắn vang lên, tôi không thấy một chút xa lạ nào.
“Cậu già rồi.” Hắn nói.
.
Tiếng nhạc vẫn vang lên trôi chảy, ở
nơi gần nhất với địa ngục.
Bàn Tử bước lên, chụp mạnh lấy bả
vai Muộn Du Bình, đến nỗi khiến hắn ta loạng choạng một cái: “Sao so được với
Tiểu Ca chứ. Cậu ra từ bao giờ thế này!!”
Muộn Du Bình bị lắc tới lắc lui.
Tôi kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo
trên tay mình, rồi đứng dậy.
Hắn ta nhìn tôi mỉm cười. Tôi hăm hở
nói: “Đi thôi.”
Bọn tôi chỉ là,
Lâu rồi không gặp.
.
.
“Tôi ở biển Bắc anh biển Nam, cánh nhạn đưa thư chẳng tới thăm
Đào mận gió xuân một chén rượu, đêm
mưa giang hồ đèn mười năm.”
-------------
Hai câu thơ trên được trích trong bài thơ "Gửi Hoàng Kỷ Phục" trong tập "Sơn cốc tập" của Hoàng Đình Kiên, thời Bắc Tống.
Về câu thứ nhất. Trong "Tả truyện", Tề Hoàn Công đánh nước Sở, Sở Vương sai người truyền với Tề Hoàn Công rằng, "Ngài ở vùng biển Bắc, quả nhân ở vùng biển Nam, chẳng dính dáng gì nhau, hà cớ sống mái với nhau?". Về bối cảnh bài thơ "Gửi Hoàng Kỷ Phục" thì tác giả có viết, "Kỷ Phục ở Tứ Hội Quảng Châu, ta ở trấn Đức Bình Đức Châu, đều là miền biển." Truyền thuyết kể rằng, nhạn bay về Nam không quá Hoành Sơn (tỉnh Hồ Nam), nhờ nhạn gửi thư mà chẳng tới, vì nhạn chẳng bay đến tận miền Quảng Châu.
Về câu thứ hai, đơn giản ý nghĩa là: Nhớ năm xưa cùng ngồi hóng gió xuân ngắm đào mận, cùng đối ẩm rượu ngon. Nay giang hồ sa sút, từ biệt đã mười năm, đêm vẫn thường nhìn ngọn đèn lẻ loi, nghe tiếng mưa mà nhớ bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét