Chương 1.
Tôi tìm kiếm một nơi tuyệt đối yên
tĩnh, tìm kiếm đã rất lâu.
Cửa tiệm của tôi không được, tuy rằng
trước nay khách hàng tới cửa vẫn không nhiều lắm, nhưng một ngày cũng có vài lần
phiền nhiễu, không phải Vương Minh vào hỏi cái này cái nọ, thì là đám người làm
vào xếp đồ đạc. Nhà tôi cũng không được, tiếng xe chạy dưới nhà sẽ làm ảnh hưởng
đến thứ tôi đang nhìn.
Về sau, tôi đến khu vực núi Bảo Thạch
gần hang Hoàng Long, tìm một trạm biến thế nhỏ đã bị bỏ hoang. Trên đỉnh núi có
một con đường đất nhỏ có thể dẫn đến đây, bởi vì bỏ hoang đã lâu, trên đường
toàn là cỏ dại um tùm. Nếu không phải tôi là cái loại người cố chấp thì còn khướt
mới tìm được.
Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, có
thể nhìn bao quát toàn bộ khu Tây Hồ và Ngọc Tuyền, vào tiết xuân, gió hiu hiu
thổi, mình sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ đều thật tươi đẹp làm sao. Nếu sương mù
nhẹ bớt một chút, ánh nắng lại càng ấm áp, xuyên thấu qua màn sương, như thế
khiến tâm trạng con người lập tức tốt lên rất nhiều.
Tôi không có khả năng mua phứt luôn
căn nhà nhỏ đã bỏ hoang này, nhưng mà tôi có thể mượn dùng tạm chứ. Tôi đem
theo cái ghế nằm IKEA, đặt ở một nơi trước cửa sổ có ánh nắng chiếu tới, thêm một
cái thảm con, một thùng nước ngọt có ga.
Uống nhiều thứ này quá làm mật độ
xương của tôi loãng dần ra, nhưng dường như chỉ có thứ đồ uống này mới có thể
làm giảm bớt được nỗi đau đớn của tôi.
Vào trong cửa sắt, tôi khóa chặt cửa
lại, dùng nguyên cái xích sắt đường kính cỡ hai ngón tay liền. Tôi không sợ có
kẻ nào dám trèo vào đây. Vách tường nhà này vốn có đầy cỏ dại, trong cỏ dại
toàn là mảnh sành nhọn hoắt, lại còn có hàng rào kẽm gai rỉ sét bao vòng quanh
nữa chứ.
Những vật kia tôi vẫn đem theo bên
người, Hắc Hạt Tử nói đa phần tin tức đều là ảo giác đấy, giống một loại nấm
nào đó ở vùng Vân Nam, chất độc của loài sinh vật này là một liều thuốc gây ảo
giác cực mạnh. Tin tức ở trong đó dù có tồn tại thật hay không, thì là do tập hợp
lại các mảnh ghép vụn vỡ trong đầu tôi, không cách nào chứng thực được. Chỉ có
người nào có sức đề kháng với độc tố, liên tục thử nghiệm, mới có thể chứng
minh được tác dụng của nó.
Bình thường, cứ đến khoảng 1 giờ chiều,
tôi đều đến căn nhà nhỏ này, ngửi mùi nấm mốc trong đó, phơi nắng đến khi ấm
người lên, rồi tôi lấy ra một ống nghiệm nhỏ chứa đầy chất lòng, nhỏ vào lỗ mũi
mình.
Mới ban đầu là cảm giác đau đớn khi
niêm mạc mũi bị thiêu cháy, tôi bắt đầu chảy máu mũi, sau đó, cơn tê dại từ
trong mũi bắt đầu lan dần lên đến toàn bộ khuôn mặt, lan đến đại não của tôi, rồi
vùng cổ tê liệt, sau đó toàn thân mất hết tri giác, trong đầu bắt đầu xuất hiện
đủ các loại cảnh tượng.
“Thưa các vị, bản làng trước mặt đây
là nơi ở của người Di đen, các Bimaw thông thường ở phía sau bản người Di đen
này, đó là một thung lũng bốn bề bao bọc, lối duy nhất đi vào đã bị bản làng
che lấp mất, muốn gặp được Bimaw này, chỉ e trước tiên ta phải có được sự tín
nhiệm của mấy người đứng đầu bản người Di đã.” Có một người đứng trước mặt tôi
đang nói.
Đây là một đoàn người, chúng tôi
đang ở trên một con thuyền, không, chắc là một cái bè trúc thôi, tôi thấy Muộn
Du Bình ngay đối diện mình, đang tựa vào đống hành lý. Người bên cạnh, toàn là
những kẻ mặt mũi kỳ lạ, ước chừng có mười người.
Bốn bề hình như vừa có trận mưa, bầu
không khí tràn ngập mùi mưa đặc trưng của khu Nam Sơn vùng Xuyên Tây, con sông
rộng lớn đang chảy trôi dưới chân chúng tôi. Nước có màu vàng, đầy bùn cát.
Đây là sông Kim Sa, núi hai bên sông
như vách vực, nhưng lại không dứt khoát như vực. Sườn núi cây cối cao ngút trời,
nhưng dọc theo bờ sông lại chẳng có lấy một ngọn cỏ.
Dòng nước chảy xiết, người vừa mới
nói khi nãy lấy ra một tẩu thuốc, tiếp tục nói: “Lần này chúng ta giả một đoàn
buôn lá thuốc, nhớ là vung tay là phải thật hào phóng, tuyệt đối đừng có thương
tiếc một đồng một hào nào. Dân phong ở đây chưa khai hóa, chú ý thân phận của
mình, đừng có làm cái gì bất kính. Cho nên đao kiếm vũ khí cứ chôn ở bên lối
vào bản, vào bản rồi lại sắm thêm khí giới, tránh để người hoài nghi.”
Bên cạnh là một thằng bé choai
choai, hình như chỉ có mười bảy mười tám tuổi, là một thằng bé người Di, nói một
câu tiếng Lô Lô của dân tộc Di, sau đó giải thích: “Nếu có ai động đến mấy người,
cứ ghi nhớ câu nói này, có thể giữ được cái mạng đấy. Nhớ rõ, chúng ta vào bản
chỉ là để gặp Bimaw hỏi rõ chuyện kia, nếu các người hại dân bản tôi, tôi cũng
sẽ không tha cho các người.”
(*) Đối với dân tộc Di (Lô Lô), Bimaw
là người đứng đầu dòng họ, là saman có nhiệm vụ liên lạc với thần thánh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét