Chương 2.
Thằng bé người Di nói xong, bên cạnh
có kẻ cười khẩy đáp lời: “Giờ mà mày còn giả bộ làm người tốt à? Thế lúc mày
chém cha mày rồi chạy khỏi bản ấy, sao không ra tay nhẹ một chút.” Người nói là
một gã công tử bột ngồi ở mép bè tre, mặt không chút máu, người gầy nhẳng, mặc
sơ mi trắng, trên túi áo trước ngực còn gài một cây bút máy, đeo một cặp kính.
Nhìn trông như thanh niên trí thức điển hình vào những thập niên 70 – 80. Nhưng
tôi chú ý thấy tay phải của y có ngón giữa và ngón trỏ cực kỳ dài.
Thằng bé người Di tay sờ đến con dao
của mình, lạnh lùng nhìn tên Công Tử Bột, Công Tử Bột cũng không tỏ ra yếu kém
chút nào.
Hút tẩu thuốc rồi phun ra một ngụm
khói, đầu tẩu thuốc hất bàn tay sờ dao của thằng bé người Di ra: “Đang ở trên
bè, dùng dao không giải quyết được vấn đề.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên toàn bộ bè
trúc chấn động một cái, dường như va đập phải thứ gì đó dưới đáy nước vậy. Một
số hành lý bị xô đẩy rớt xuống nước, nhưng động tác của những người này cực kỳ
nhanh, vươn tay một cái là đã túm được hết lại. Có một cái túi da bị rỉ nước
vào, rơi xuống sông Kim Sa, lập tức trôi theo dòng ra xa. Lại thấy trong đám
người có một cái móc câu buộc dây thừng ném ra, câu đúng vào quai xách của cái
túi, kéo mạnh trở về. Cái túi rơi bịch xuống giữa đám người, nước bắn tung tóe
vào mặt mọi người.
“Sao lại đẩy bè?” Thằng bé Di mượn cớ
trút giận, muốn mắng chửi người chèo bè.
Đứng ở đầu bè là một người đàn ông
to khỏe, ông ta cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tự xem trong nước
đi.”
Mọi người quay đầu nhìn sông Kim Sa,
chỉ thấy nước sông ở đây biến thành những dải gấm lụa, từng dải từng dải, có
cái đầy bùn cát, ánh màu vàng kim, có cái màu vàng nhạt, có cái lại trong veo tựa
như nước suối núi tuyết, cả mặt sông trông như một tầng đá khổng lồ có khảm đủ
các loại mạch đá quý vẫn còn đang chảy trôi.
“Đáy sông có suối nguồn, nước trong
từ suối nguồi dưới đáy nước bắn lên.” Người đàn ông vạm vỡ nói vậy. “Nhìn trong
suối nguồn xem, có cái gì.”
Mọi người nằm úp sấp cả xuống mép
bè, kinh ngạc nhìn thấy, dòng nước trong bắn lên từ dưới đáy nước bổ thẳng vào
sông Kim Sa đục ngầu, dòng nước treo veo này soi tỏ toàn bộ đáy nước Kim Sa, suối
nguồn rất lớn, mỗi con suối to như cái đầu trâu, tạo thành từng cặp mắt sâu thẳm
khổng lồ dưới đáy sông. Đi qua mà xem, đáy nước trông lỗ chỗ như cái tổ ong.
“Những con suối này thông đến đâu?”
Công Tử Bột đeo kính hỏi.
Người đàn ông vạm vỡ đáp: “Dân bản địa
kể lại, những suối nguồn này sâu vô tận không có đáy, cứ mỗi trăm năm sông Kim
Sa lại cạn nước một lần, những cái hang này sẽ lộ ra khỏi mặt nước, sâu không
thấy đáy, dân bản địa bèn ném bò dê và gái tơ vào đó để cúng tế, ném xuống rồi
là không nghe thấy bất kỳ tiếng gì vọng lên nữa. Về sau, đến triều Thanh, có
người lấy cát đá lấp xuống đó, lấp xuống một tháng liền, vẫn không lấp đầy nổi.
Sâu không thấy đáy. Có truyền thuyết kể, có người mắc dây thừng đi vào, xuống đến
khoảng hơn sáu mươi mét, thấy trên vách đá có khắc hình ác quỷ và lời nguyền,
bèn không dám xuống sâu hơn nữa.”
Trong lúc nói chuyện, những suối nguồn
bên dưới bè trúc của chúng tôi đã dần dần thưa thớt bớt, khu vực kỳ quái này
hình như chỉ tập trung vào khoảng hai ba kilomet thôi.
Tôi thấy gã Công Tử Bột đã bắt đầu
quan sát thế núi khắp xung quanh, ánh mắt sáng trưng, sắc mặt mọi người đều
đang kiềm chế một sự hưng phấn.
“Trong nước lại có nước tuôn ra,
dòng nước chảy xiết, dưới những cái hang này chắc chắn là thông với một hồ lớn
hoặc mạch nước ngầm nào đó trong núi.” Công Tử Bột nói: “Nước lạnh lại trong,
không màu không mùi.” Y cúi đầu vốc lên một vốc nước, ngửa đầu uống một ngụm.
“Hơi chát.” Sau đó lấy ra một cái ấm, đổ vào đó nửa ấm. Lộ ra một vẻ cười cợt xảo
trá.
Trong nhóm người, cái vị vừa ném móc
câu ban nãy lơ đễnh nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sông, nói: “Chú ý sườn
núi.”
Mọi người ngẩng đầu lên, liền thấy
trên sườn núi bắt đầu xuất hiện rất nhiều những ngôi nhà gác trên núi, không thấy
người nào cả, nhưng trong chớp mắt khi chúng tôi đi qua ranh giới bản làng, từ
nơi nào đó trong thung lũng bỗng vang lên tiếng tù và ngân dài.
“Nhớ lời tôi nói.” Cậu thanh niên
người Di lạnh lùng nói, nghe tiếng tù và khởi đầu trận chiến vọng lên từ dưới
đáy thung lũng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét