Chương 10. Tiết tấu lộn
xộn.
Tôi đi theo hướng cô
bé nọ vừa rời đi, khập khiễng mà đi, cũng lường được cô nàng kia sẽ chẳng đi
nhanh được. Vừa đọc được tin nhắn kia, không hiểu sao, có một chút cảm giác an ủi
của người già rằng cuối cùng cũng được tin chiều.
Quả nhiên, cứ đi được
mấy bước, đã nhìn thấy cô bé kia cách khoảng 100 mét về phía trước, đang vịn tường
mà đi. Rõ ràng tốc độ đã trở nên chậm hơn. Đèn trong hành lang cách nhau hơi
xa, cách mỗi cái đèn đều có một khoảng bóng tối, nhìn thấy cô nàng đi vào rồi lại
đi ra khỏi bóng tối, giống như kịch câm vậy.
Tôi có hơi chậm lại.
Nếu không phải vì phần eo đau quá, tôi nhất định có thể đuổi theo kịp cô ta.
Tôi đỡ thắt lưng, cô
ta vịn tường, hai người kẻ bị tàn phế truy đuổi nhau một trước một sau, vận tốc
là 3km/h, tôi càng ngày càng tới gần cô nàng hơn. Tôi xem điện thoại di động, mạch
suy nghĩ bắt đầu phân nhánh ra.
Trên thế giới này, có
lẽ chỉ có tôi, nảy ra nhiều phân tích đến
thế với chỉ một câu nói.
Nếu là người khác,
vào lúc này, nhìn thấy câu kia, phản ứng đầu tiên chắc chắn là sẽ nghĩ Tiểu Hoa
đã bị khống chế, đây là quả cân để bọn bắt cóc tống tiền bắt tôi tham gia vào
trò chơi. Bởi vì hành động của tôi đã làm rối loạn tiết tấu của trò chơi, cho
nên hắn ta muốn chỉnh tôi trở về.
Thế nhưng, khi đọc được
tin nhắn này, không hiểu sao, tôi lại có một cảm giác vô cùng quái lạ.
Nếu Tiểu Hoa đã bị hắn
khống chế, như vậy, dựa theo phương thức bình thường thì hẳn phải nói thế này:
Tìm được tao, mày mới cứu được hắn.
Mà câu đó lại là thế
này: Tìm được tao, tao sẽ cho mày biết cách cứu hắn.
Chỉ có bên thứ ba đứng
ngoài thờ ơ quan sát sự việc giữa A và B, mới thốt ra lời này. A bị nhốt ở một
nơi này. Mà người gửi tin nhắn thông báo B có nói cho hắn biết cách cứu.
Không có nguyên do,
tôi nhớ đến một người khác, một người từ lâu đã bị mắc kẹt.
Tin nhắn kẻ đó vừa mới
gửi tới, làm cô bé nọ tránh xa khỏi tôi, cô bé này chắc chắn là biết chuyện gì
đó. Tôi quyết định đầu tiên không để ý tới vội, cứ theo tiết tấu của mình mà
đi. Tôi đã làm rối loạn cả trò chơi này, tôi càng bức bách, hắn sẽ càng khó chịu.
Bởi vì tình hình cấp bách sau khi xử lý phần bị mất kiểm soát trong kế hoạch,
chẳng mấy mà hắn sẽ phạm sai lầm thôi.
Phía trước xuất hiện
một lối ngoặt, hành làng này giống đường cầu thang, hình như cũng là kết cấu
vòng trôn ốc. Thời điểm khi tôi cũng rẽ ngoặt theo, quả nhiên, tin nhắn thứ hai
được gửi đến.
“Thôi được, hắn, là
chỉ anh bạn họ Trương kia.”
Tôi dừng lại. Tin nhắn
này đã thành công khiến tôi đông cứng tại chỗ. Tốc độ của tôi lập tức chậm lại.
Phải đọc hai ba lần,
tôi mới ý thức được là mình không nhìn lầm. Tin nhắn này được viết rất hời hợt,
lại đề cấp đến cái người mà tôi không muốn bàn luận đến.
Tay hơi run run, nếu
người gửi tin nhắn biết chuyện về Trương Khởi Linh, vậy hắn nhất định là một
nhân vật trong ván cờ này, hơn nữa, còn biết rất sâu. Đối phương là ai? Bảy
Ngón lẽ nào cũng tham dự vào một loạt sự kiện này?
Nếu như là có liên
quan đến Tiểu Ca, vậy toàn bộ sự việc đã xảy ra có còn là sự việc bất ngờ ngoài
ý muốn không? Tôi nhớ lại tình huống lúc Tiểu Hoa gọi tôi đến giúp đỡ kiểm kê lại
nhà kho. Tiểu Hoa đương nhiên sẽ không thiết kế một trò đùa cợt này để trêu chọc
tôi. Nhưng mà, xem ra tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, nhân vật chính trong
chuyện này, hình như chính là tôi, hết thảy đều hướng về phía tôi. Nếu như tôi
chỉ là ngẫu nhiên tham gia vào, thế thì sẽ không nhằm đúng vào tôi như vậy.
“Rốt cuộc ông là ai?”
Tôi không kìm được, gửi thẳng tin nhắn đáp lại.
“Tôi là người duy nhất
trên thế giới này, biết cách làm sao để cứu cậu.” Đối phương hồi đáp. “Tôi
không hề can dự quá sâu, nhưng tôi biết cách giải quyết.”
Tôi hoàn toàn dừng lại.
Đối phương lại nhắn: “Đúng rồi, rất lâu trước đây, tôi đã giúp chú Ba cậu, thiết
kế tầng hầm kia.”
Tôi gần như lập tức dựa
hẳn vào tường, nhịp tim đột ngột tăng vọt. Sự việc này, chỉ e lại càng ít người
biết hơn cả sự việc về Trương Khởi Linh. Tôi chưa bao giờ nói với ai về việc này.
“Cậu chưa tìm
được nơi sử dụng thực sự của thư phòng kia đâu.” Đối phương chủ động nhắn. “Tìm
được tôi, tôi mới có thể thực sự cứu hắn ra được.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét