Chương 9. Hắn biết.
Tất cả các cơ năng cơ thể tôi đúng khoảnh
khắc này thì ngừng lại, tiếp đó, tôi liền biết mình mừng quá sớm rồi.
Nhịp tim của tôi chắc chắn đã vượt
qua mức chịu đựng, cho nên khi tôi dừng lại quá đột ngột, liền nghe thấy âm
thanh như bị nện một chùy trong lồng ngực. Sau đó, một cơn buồn nôn dâng lên.
Hơi có tuổi rồi, đối với rèn luyện
thể chất, khi tôi bắt đầu thì đã qua độ tuổi tốt nhất rồi. Dùng lời của Hắc Hạt
Tử thì, nội tạng là không thể nào luyện tập được.
Đúng lúc này, kẻ bị tôi đè chặt kia
bắt đầu tỉnh lại, chợt giãy giụa.
Sức của hắn cũng không lớn, nhưng
tôi không còn hơi sức đâu mà khống chế hắn thêm lần nữa được, liền bị hắn đẩy
sang một bên.
Tôi nhìn hắn, tôi kinh ngạc nhận ra,
trước mắt tôi, đó lại là một đứa con gái, bét nhất cũng chỉ khoảng mười bảy mười
tám tuổi, trước ngực cô nàng còn treo một cái đài radio.
“Cô là ai?” Cô ta chắc chắn không phải
Lục Ngốc, Lục Ngốc nhất định là đàn ông, mà cũng chắc chắn không phải Bảy Ngón,
quá nhỏ tuổi.
Cô bé nhìn tôi, tướng mạo của cô bé
này rất kỳ lạ, trán rất to, tuổi có vẻ nhỏ, nhưng vóc người đã trưởng thành.
Chẳng lẽ là con gái hoặc là người
tình bé nhỏ của Bảy Ngón? Tôi nhìn ngón tay cô ta, cô nàng bèn cảnh giác rụt
tay sau lưng.
“Thả em về, tha cho em với.” Cô bé
nói.
“Nói cái quỷ gì? Không phải cô lừa tụi
này vào đây à?” Tôi cả giận mắng, sau đó liền thấy cô bé chỉ vào chiếc radio
trước ngực. Rồi lại chỉ vách tường bốn phía.
Tôi không biết là có ý gì, bỗng nghe
thấy tiếng báo giờ vang lên trong radio.
Mười bảy giờ mười sáu phút.
Sắc mặt bé gái liền thay đổi, xoay
người chạy.
Mười lăm phút có lẽ là khoảng thời
gian cực hạn tôi có thể vận động hiện giờ, cô nàng bỏ chạy, dạ dày tôi lại sôi
lên một trận, vươn tay ra chộp lại không bắt được, lại ngẩng đầu lên, thì thấy
cái bóng đã biến mất ở cuối lối đi.
Lúc trước phần eo bị thương, sau khi
ép buộc hoạt động mạnh, chấn thương bắt đầu tràn ra khắp lưng, sau khi
adrenaline giảm bớt đi, cơn đau lập tức xuất hiện. Tôi tựa vào tường, không ngừng
thở hổn hển và ho khan. Trong lòng thầm chửi bới.
Tôi muốn hít thở mấy hơi rồi tiếp tục
đuổi theo, nhưng sau mấy lần cố sức, nhận ra là mình bây giờ không thể chạy được
nữa.
Quá tối, ngoại trừ ánh đèn khí đốt lờ
mờ tối tăm ra, thì cái gì cũng không thấy rõ. Do thể lực tiêu hao, ánh mắt trở
nên rất mông lung.
Nghĩ thầm, chuyện quái quỷ gì thế
này, Bảy Ngón, Lục Ngốc, Tiểu Hoa, tôi, cộng thêm một đứa con gái, có thể làm
ván Tam Quốc Sát Online được rồi đấy. Đứa con gái này hình như có ẩn tình khó
nói, cô ta chỉ chỉ vào radio, rồi lại chỉ vào tường, là có ý gì?
Tôi vịn vào tường, ngồi dậy, mở di động,
bật chức năng đèn pin.
May là hàng fake, lượng pin chắc là
có thể kiên trì được, Tiểu Hoa đi đâu rồi nhỉ?
Đây là một đoạn hành lang hoàn toàn
quết xi măng thô, không có bất kỳ chi tiết hay trang trí nào, tôi ngẩng đầu,
phát hiện trần của hành lang này cao đến mức không nhìn thấy đỉnh, có hơi giống
con đường ngầm hai vách tường ép sát trong ngôi mộ dưới đáy biển kia. Chỉ là,
trong này còn có lắp đèn khí đốt nữa.
Hơi giống một cái khe hở nằm giữa
hai tòa kiến trúc khổng lồ.
Tôi vịn tường mà tiến về phía trước,
mới đi được mười mấy bước, liền nhìn thấy cô bé kia té ngã trên mặt đất, rõ
ràng là bị thương không nhẹ.
Ngô Tà ơi là Ngô Tà, trải qua rèn
luyện gian khổ như thế, thân thủ luyện được, lần đầu thực chiến, lại vì ưu thế
đối phương yếu nhược mà thắng một con nhỏ vị thành niên. Muốn đâm đầu vào đậu
hũ tự tử.
Tôi đỡ cô bé dậy, cô nàng bèn lã chã
nước mắt, nhìn tôi, khóc ròng nói: “Tha cho em với.”
Tôi nhìn ánh mắt cô nàng, nhíu mày,
đây tuyệt đối không phải diễn kịch. Nước mũi cũng xì ra hết rồi.
“Rốt cuộc cô là ai?” Tôi nghĩ bụng.
Trong áo cô ta có ánh sáng lóe lên, tôi lấy ra, thấy đó là một cái Iphone.
Hình nền di động của cô nàng là một
thần tượng trẻ nổi tiếng dạo này, thông báo nhận được tin nhắn, nội dung tin nhắn
hiển thị luôn trên màn hình, không cần phải mở ra cũng nhìn thấy đoạn tin nhắn
từ một số điện thoại lộn xộn gửi: “Mang theo radio, đến tầng thứ 14, nghe được
tiếng báo giờ, trong vòng 5 phút trở lại chỗ cũ, không cho bất cứ kẻ nào phát
hiện. Sau đó cô có thể rời đi.”
Tôi kéo xem di động, thấy có nhiều
tin nhắn tán gẫu của cô nàng với bạn trai. Tôi thấy cô bé này tên là Đường –
phía sau có hai hình hoa văn từ các ký hiệu, chắc là cách trang trí tên của
mình mà người ta ưa chuộng thời buổi này.
Là một người bình thường. Tôi nhíu
mày, cầm lấy chiếc di động cùi bắp của mình, vẫn là không có tin nhắn mới nào.
Tôi kéo cô bé gái đến dựa vào tường,
lau nước mũi cho cô nàng, hỏi: “Anh không phải kẻ đã nhốt em ở đây, em yên lặng
một chút, trước tiên nói cho anh xem làm sao mà em vào được đây vậy?”
Cô bé nhìn tôi, thở ra một cái bong
bóng nước mũi rất to, khóc nói: “Làm sao mà em tin anh được? Tha cho em với, em
cũng không có tiền.”
Tôi giơ con dế fake của mình lên: “Thế
em từng thấy tội phạm nguy hiểm nào mà dùng điện thoại rẻ thối thế này chưa?”
Tiểu Đường nhìn di động
của tôi, suy nghĩ đã loạn cả lên rồi, mãi lâu sau mới ngừng khóc nấc lên, vừa định
nói chuyện, bỗng di động của cô nàng lại sáng lên. Tôi với con bé cùng lúc nhìn
về phía màn hình, thấy có một tin nhắn mới: “Đừng tin hắn.”
Đệch, tôi nghĩ thầm,
đồ khốn này còn chơi trò tâm lý chiến nữa. Cô bé kia lập tức đẩy tôi ra, loạng
choạng lảo đảo chạy vào sâu trong thông đạo.
Cùng lúc đó, di động
hàng fake của tôi cuối cùng cũng vang lên. Tin nhắn đầu tiên được gửi tới. Tôi
không đuổi theo nữa, mở di động.
Vẫn là dãy số lộn xộn
kia, nội dung tin nhắn là: “Tìm được tôi, tôi sẽ cho cậu biết cách cứu hắn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét