21/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 18

Chương 18. Mười một căn phòng.

Đường Tống lập tức gọi tôi đứng lại.

“Ở chỗ em!” Cô bé kêu lên: “Thứ kia, đang ở chỗ em.”

Tôi dừng lại, nhìn cô bé. Cô đang cầm một vật trong tay, nhìn tôi.

“Ông nội tìm thấy vật này trong ba lô của thi thể kia, ông bèn để lại nó cùng với những thông tin vừa nãy cho em.” Tôi tiến đến, thấy vật trong tay cô bé rất nhỏ, ngay khi tôi định cầm lấy vật trên tay cô nàng lên, thì cô ta đột nhiên bỏ thứ đó vào trong miệng, nuốt xuống.

Tôi nhướng mày, đi tới tóm lấy cô bé. Cô nàng vừa nghẹn họng vừa chạy về phía sau, vừa chạy vừa nhảy. Đến khi tôi níu lấy tóc cô nàng kéo xuống ấn vào tường, thì cô ta đã nuốt vật kia xuống rồi.

“Em điên rồi à?”

Cô bé nôn khan không ngừng, đập đập vào ngực. “Được rồi, bây giờ anh hãy coi em như là vật đó.” Sắc mặt cô bé tái xanh tái mét, có điều, cổ họng ranh con này đúng là đủ to, nếu là Tú Tú chắc nghẹn chết luôn rồi.

“Cái gì mà coi như là vật kia?” Tôi giận dữ.

“Như thế này thì dù anh có làm gì, cũng phải tính một phần cho em. Anh muốn bảo vệ anh thì cũng phải bảo vệ cả em nữa, anh bị giết thì ngay đến em cũng bị giết luôn.” Cô bé nó.

“Mẹ kiếp thần kinh à!” Tôi vò đầu mình, hận không thể đập đầu vào tường.

“Ông nội nói, con người, phải tìm cho mình một giá trị lợi dụng. Không được cho kẻ khác có lý do để vứt bỏ mình.” Cô bé nhìn tôi chằm chằm: “Chắc hẳn anh hiểu. Cái gì em cũng đã nói hết cho anh rồi, nhỡ anh bỏ rơi em ở đây, em biết phải làm sao?”

Tâm trạng của tôi có hơi chút mất kiềm chế, cố gắng kìm nén lửa giận, hít thở sâu vài hơi, rồi mới nói: “Đi, đi nhà xí.”

“Không đi.”

“Trước sau gì cũng phải đi, đây không phải việc mà em có thể khống chế.”

“Em táo bón, anh có giỏi thì đợi.” Cô nàng lại có vẻ tự hào.

Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, huyết áp tôi cao vọt rồi, lợi bắt đầu đau, thấy vết thương bắt đầu chảy máu, tôi bèn xé cái áo phông ra buộc vết thương. Rồi mới nói: “Ít nhất thì nói cho tôi biết, em vừa nuốt vật gì thế.”

“Là một chiếc nhẫn.” Cô bé nói: “Ông nội bảo là lấy được từ trên thi thể Lục Ngốc, chính là vật mà Lục Ngốc đã tìm được ở nơi này. Cực kỳ quan trọng, em phải bảo vệ ngay bên người.”

Tôi nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Tống: “Lục Ngốc chết ở đây, thi thể anh ta chắc chắn sẽ thối rữa ra đầu tiên, sau đó bị hong khô từng chút từng chút một, trên chiếc nhẫn kia nhất định có những đốm lấm tấm màu xanh lam, những cái đó gọi là ngấm xác, là bị ngâm lâu trong chất dịch của xác chết mà thành, em có biết chất dịch xác chết là như thế nào không?”

Đường Tống bụm miệng lại, tôi tiếp tục nói: “Em nhìn thấy nước rửa bát chưa? Em đổ sữa bò và bơ vào nước rửa bát, là cái dạng của chất mỡ xác chết còn chưa hoàn toàn thối rữa, là cái mùi vừa chua loét vừa khắm thối.”

Sắc mặt Đường Tống trở nên tái nhợt.

“Thôi được, miêu tả chi tiết cho tôi xem cái nhẫn đó như thế nào.”

“Bên trên có đầu quỷ.” Cô nàng cố gắng nhớ lại, ngay tức khắc như nhớ ra cái gì, lại bắt đầu nôn mửa.

Đầu quỷ, tôi lạnh cả người. Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh trước kia.

Tôi còn không biết loại nhẫn này có chức năng thực tế hay không, nhưng từ gợi ý trên bức phù điêu năm đó, chiếc nhẫn này và totem sớm nhất của Quỷ tỷ chắc chắn có mối quan hệ mật thiết. Trong tất cả tài liệu về Quỷ tỷ, đều ghi chép rằng, trên ấn tỷ có ba rãnh lõm. Vừa khéo ở phần đầu ba con tiểu quỷ. Hồi đó tôi còn suy đoán rằng, rất có thể việc này liên quan đến chiếc nhẫn người nắm giữ đeo trên tay.

Lẽ nào, lại đúng như tôi sở liệu? Mà một cái nhẫn trong số đó, đã được chú Ba tôi tìm thấy?

Hồi đó tôi đã suy tính chi tiết về mặt thời gian, đã từng say sưa vì hai con số ba với hai này, bởi vì, Muộn Du Bình có hai ngón tay rất đặc biệt, mà Quỷ tỷ lại có ba rãnh lõm. Không biết trong đây có mối liên hệ gì.

Khắp xung quanh lại vang lên tiếng dây sắt kéo giật, mặc dù có lòng tin với Bảy Ngón, nhưng tiếng động này càng lúc càng lớn, đối phương dù sao cũng không phải đèn cạn dầu. Có lẽ sẽ tạo thành một số những tình huống không tưởng được, áp lực kiểu này thường xuyên đè nặng, cảm thấy rất khó chịu.

Đường Tống nôn ọe ra cái gì đó sền sệt, bốc mùi nước thuốc quen thuộc. Xem ra, trong khoảng thời gian này, cô nàng chẳng được ăn uống cái gì tử tế.

“Hối hận chưa?” Tôi hỏi.

Cô nàng gật đầu, lệ nhòa hai mắt, vẻ mặt rầu rĩ. Tôi kéo cô ta đứng dậy. Sự việc đã vậy, còn có thể nôn ra hay không thì thôi mặc số phận, nhưng thời gian không nhiều nữa rồi, còn những chuyện khác phải làm.

Tiểu Hoa vẫn luôn dùng di động duy trì liên hệ với bọn tôi, lúc này đã vào đêm khuya, cậu ta chắc chắn là đang chợp mắt một lát. Thần kinh tôi căng thẳng cao độ, nhưng lúc này cũng có chút mệt mỏi.

Đi đến nơi mà Đường Tống nói Lục Ngốc đã suy đoán rồi vẽ ra toàn bộ kết cấu tòa nhà này, ánh sáng huỳnh quang bắt đầu lờ mờ, hai mắt của tôi thực sắp mù rồi.

Bản vẽ kết cấu này, vừa nhìn đã biết là do người ngoài nghề vẽ ra, rõ ràng, nhưng còn nhiều chỗ rất không chuyên nghiệp, so với bức tranh anh ta vẽ khi phát điên thì bản vẽ này đơn giản hơn rất nhiều, logic cũng là logic của người thường.

Tôi học chuyên về kiến trúc, chỉ cần nhìn lướt qua là hiểu kết cấu đơn giản của nơi này, nơi này thực ra cũng không kỳ diệu gì. Thứ đã khiến Lục Ngốc từ bỏ ý định rời khỏi đây, bắt đầu điên cuồng liều mạng vẽ ra những hình vẽ có trong đầu, là một cảm giác tuyệt vọng.

Bởi vì ánh sáng, khi ở nơi này, anh ta đã mất hết dụng cụ chiếu sáng, ở trong hoàn cảnh tối đen tuyệt đối, cho dù anh ta có phát hiện ra kết cấu, cũng không thể rời khỏi nơi này.

Trên bản thiết kế có rất nhiều chữ số, hai mươi ba giờ mười một phút, mười một giờ mười hai phút, được viết ở phía trên mỗi căn phòng, nhưng trình tự không theo quy luật logic.

“Giải thích một chút xem nào.” Tôi hỏi.

“Anh còn nhớ căn phòng toàn là bóng đèn kia không? Tất cả các gian phòng ở đây, đều có tích trữ lượng lớn vật phẩm, cái này, là một tọa độ. Tất cả căn phòng chỉ có một đồ vật là chốt đóng mở, còn những thứ khác, đều có thể dẫn đến khởi động bẫy rập. Những cái bẫy này đều là bẫy chết người.” Cô ta nói: “Viết tọa độ lên chiếc đàn dương cầm, nếu như anh đi xem các đống đồ cổ chất trên giá sách ở xung quanh, dựa theo tọa độ này tìm ngang dọc đúng tỷ lệ, là có thể tìm thấy cơ quan làm xuất hiện đàn dương cầm. Có điều, tọa độ này không phải là vĩnh viễn cố định. Cứ mỗi một tiếng đồng hồ, tọa độ của tất cả các gian phòng lại được sắp xếp lại một lần nữa. Nếu anh có cái radio kia, các tọa độ sau khi đã được sắp xếp lại xong sẽ được thông báo cho anh, qua mỗi lần báo giờ.”

“Cho nên?” Tôi nhìn bản thiết kế này.

“Cho nên, các tọa độ trên bản thiết kế này đã mất hiệu lực. Khi hắn ta vẽ xong bản vẽ này, hẳn cũng đã hiểu điểm này.”

“Như vậy, vừa nãy khi tôi ở căn phòng bóng đèn, chẳng phải là rất nguy hiểm?” Tôi nói. Đường Tống lắc đầu: “Bẫy ở căn phòng đấy đã bị em hủy rồi, anh không thấy trên vách tường có cái lỗ rất to à? Gian phòng kia em vẫn thường hay dùng, chuẩn bị sớm để khỏi lỡ thao tác sai gì đó.”

Đúng là liều mạng, tôi nghĩ thầm. Cô bé này biểu hiện ra rất nhiều tố chất mà đến cả nam giới cũng không có.


“Nếu từ đây đi ra ngoài thì rất dễ, bắt đầu từ gian phòng có cái đàn dương cầm kia, anh phải đi qua hết mười một căn phòng, ở mỗi căn phòng lại phải tìm được cơ quan của nó, khi toàn bộ các cơ quan được mở ra, căn phòng đàn dương cầm sẽ quay trở về căn biệt thự.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét