Chương 20. Truy
nguyên.
Đường Tống bắt chước
tôi, đưa tay lên xoa đầu tóc tôi: “Anh nói cái gì thế? Ăn bậy cái gì rồi hả, đầu
óc có vấn đề hay sao thế? Sao anh lúc thì bình thường lúc thì không bình thường
vậy? Thật đáng thương.”
Tôi hất tay cô ta xuống,
tôi ghét nhất là cái kiểu người hay giả vờ như quen thân tôi lắm, thực ra chỉ mới
biết tôi có một ngày này. Tôi nói: “Cô biết tôi đã trải qua rất nhiều chuyện ở
khu Tạng, tôi biết kẻ địch của mình, bọn chúng không phải hạng người có hứng
thú với tình cảm hay tính mạng con người. Nếu như bọn chúng biết đó là cái bẫy,
đi vào liền không thể đi ra, bọn chúng sẽ không lưỡng lự chần chừ ở bên ngoài,
bọn chúng sẽ trực tiếp phái một người có thể hi sinh xuống đó, mang tin tức ra
cho chúng thông qua một cách thức nào đó, sau đó cứ mặc kệ vật hi sinh kẹt ở
trong bẫy đó. Nhưng tôi tin, không phải bất cứ ai trong bọn chúng cũng không có
chút tình cảm nào với sinh mạng và thế giới này, có những người trời sinh đã nhạy
cảm, họ sẽ sợ hãi trước cái chết. Đặc biệt là, khi nghĩ đến việc mình sẽ hoàn
toàn mắc kẹt đến chết trong bóng tối, nơi này có tích trữ thức ăn, có lẽ sẽ phải
một thân một mình sống dưới lòng đất này mười mấy năm, cuối cùng phát điên mà
chết, điều này còn khủng khiếp hơn cả cái chết thuần túy.”
Đường Tống im lặng.
“Bọn chúng phái một
cô gái xuống, cô bé này sau khi xuống đây, khát vọng sinh tồn đã vượt qua cả những
huấn luyện trước đây, cô ta liền chọn lựa im lặng, không truyền bất cứ tin tức
gì ra ngoài nữa, cho nên, người ở phía trên cứ tưởng cô ta đã chết rồi, bèn
phái thêm một người nữa đi xuống. Cô ta bèn nấp trong căn phòng đầu tiên, dùng
một tọa độ làm cái bẫy, giết chết người thứ hai này.”
“Liên tiếp hai người
biến mất trong cái bẫy, người ở phía trên cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ nữa. Sự việc lâm vào bế tắc. Tính ra thì, bọn tôi ba ngày trước mới bắt đầu
kiểm kho, người thứ hai kia chắc là đi xuống trong vòng ba ngày này, vì thế
trong di động của cô ta mới có những bức hình chụp tôi.” Tôi chỉ vào trán Đường
Tống: “Những cô gái này có thói quen đeo mặt nạ da người mà hành động, nhưng mặt
nạ da người sau một thời gian dài sẽ bị biến đổi, ở trong này rất nóng nữa, cô
ta toát rất nhiều mồ hôi, cho nên, khuôn mặt nhìn qua trông sẽ rất kỳ quái.”
Đường Tống cắn môi dưới,
dần dần lùi xa ra khỏi tôi.
“Đường Tống, tôi biết
đây không phải tên thật của cô, khi cô bắt đầu liên tục huyên thuyên nói chuyện
phiếm, tôi cũng bắt đầu liên tục huyên thuyên, mỗi lần phân tích, trước khi tôi
vạch trần từng chút một lời nói dối của cô thì lại dừng lại một lúc, cho cô thời
gian suy nghĩ để chu toàn lời nói dối của mình. Cô đã vô thức mà cùng tôi biên
ra một câu chuyện rất lớn nhưng lại có trăm ngàn sơ hở.” Tôi nói. “Cô lại không
kìm được mà vòng tới vòng lui về mục đích thật sự của mình, lần nào cũng như thế,
cho nên, tôi liền biết, rốt cuộc cô đang muốn làm gì. Có điều, cô đã không nhìn
thấy được một việc, khiến tất cả nỗ lực của cô biến thành một trò cười.”
Đường Tống ngẩng đầu
lên: “Nói tiếp.”
“Tôi và bạn xuất hiện
trong căn phòng này, lúc đó, người thứ hai bị giết vừa mới rơi vào trong bẫy,
còn chưa chết hẳn, cô không có thời gian kiểm tra, cũng không nhìn thấy được, ở
chỗ ngồi trước đàn dương cầm, cô kia đã dùng máu vạch trần tên của cô.”
Vẻ mặt Đường Tống biến
đổi.
“Kỳ thực cô vốn không
biết bọn tôi là ai, đúng không.” Tôi nói: “Cô lấy được di động của người kia, mới
biết thân phận của bọn tôi.”
Tôi nhìn xuống bóng tối
bên dưới cầu thang.
“Nhưng cô cũng không
suy tính nhiều làm gì, cô đã phản bội gia tộc của mình, cho nên, bất kể chúng
tôi là ai đi nữa, đối với cô cũng không có ý nghĩa gì, cô muốn giết chúng tôi.
Cô luôn luôn dẫn dắt bọn tôi, muốn bọn tôi phá giải được cơ quan, rời khỏi nơi
này, chỉ cần bọn tôi đụng bừa đến bất kỳ cơ quan nào mà cô nói, cô sẽ giống như
kẻ bị hại đầu tiên của cô, vĩnh viễn mắc kẹt ở nơi này.”
“Làm như vậy có gì tốt
với tôi?” Cô ta lạnh lùng nói: “Nếu như lời anh nói, tôi vẫn thế, bị mắc kẹt ở
đây.”
“Chỉ cần người trong
gia tộc cấp trên của cô còn chưa biết bí mật nơi này, cô vĩnh viễn có cơ hội được
cứu thoát. Nếu bọn chúng đã biết tin tức của nơi này, bọn chúng sẽ mặc kệ cô ở
đây, mắc kẹt cả đời. Cho nên, trước khi người trong tộc cô tìm được cách thức cứu
cô ra, cô sẽ không để bất cứ ai vào đây mà còn sống sót.” Tôi nói. “Mười một
căn phòng, mười một cơ quan, đều là giả. Mười một cái bẫy thì là thật. Cô vốn
cũng không biết cách thức ra khỏi đây.”
Cô ta nhìn tôi, khóe
mắt đỏ bừng: “Tôi không muốn sống một mình ở đây, bọn họ chẳng mấy mà sẽ hoàn
toàn quên mất tôi.”
“Đường Tống, tôi
thích những người có khát vọng với sinh mệnh, tôi nhìn thấy trên người cô có rất
nhiều phẩm chất của con người, tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì, mà
không hề giống những người trong gia tộc cô mà tôi từng gặp. Hoặc là vì cô đã
yêu, hoặc là vì cô nhạy cảm hơn người khác.” Tôi nói: “Nhưng tôi sẽ không vô cớ
mà đi tổn thương người khác.”
Cô ta nhìn tôi, tôi
tiếp tục nói: “Kỳ thực, tôi biết làm sao để đi ra khỏi đây. Tuy nhiên, chúng ta
cần làm một giao dịch.”
Cô ta kinh ngạc nhìn
tôi. Tôi nói: “Tôi không thể nói cho cô biết vì sao tôi lại biết, nhưng tôi có
thể nói cho cô biết, lúc mới đầu khi tôi bị cuốn vào chuyện này, việc đầu tiên
mà chú Ba dạy tôi, có liên quan đến cái này.”
Tôi lại xoa đầu cô
ta: “Đầu tiên, anh bạn kia của tôi, vẫn luôn nghỉ ngơi, cậu ấy chưa từng được
nhìn thấy bản vẽ kia, cũng không nghe thấy bất kỳ cuộc nói chuyện nào của chúng
ta. Sau khi cô ra ngoài, phải bảo vệ cậu ấy khỏi người trong tộc của cô, tôi
tin cô có thể làm được. Đổi lại, cô cầm di động của tôi, nói với bọn chúng, bức
tranh đó chính là như vậy.” Tôi dừng lại một chút: “Tôi sẽ ở lại đây, hai tuần
nữa mới rời đi, cô phải vắt óc suy nghĩ và tìm cách khiến bọn chúng không hạ thủ
với tôi, bằng không, chuyện cô phản bội bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ biết
thông qua nhiều cách thức đấy.”
“Tôi làm được.” Cô ta
kiên định gật đầu. “Tôi sẽ nói với bọn họ, anh đã bị lạc đường ở trong này. Rất
có thể đã chết.”
Tôi xé áo phông của
mình, bịt mắt cô ta lại. Bỗng nhiên, cô ta ôm chầm lấy tôi, cứ thế suốt một
phút đồng hồ, mới chịu buông ra.
“Anh có muốn nhìn thấy
mặt thật của tôi không?” Cô ta hỏi.
“Không hứng thú.” Tôi
nói.
Tôi nắm tay cô ta, đi
thẳng đến đoạn giữa cầu thang kia, trở về hành lang nọ. Tiểu Hoa bước ra từ
trong bóng tối, cậu ta cõng Đường Tống lên vai. Tôi dùng mấp máy môi làm một ám
hiệu, Tiểu Hoa gật đầu.
“Tạm biệt.” Đường Tống
cảm thấy được cái gì, cô ta nói.
Tôi quay người, trở về
trong bóng tối. Tiểu Hoa trở về cầu thang, chạy thẳng xuống căn phòng dưới
cùng. Tôi khởi động cơ quan, đi tới căn phòng lúc trước Đường Tống ẩn nấp. Thấy
chiếc radio kia, bèn đặt lại lên sô pha. Tôi ngồi xuống, giơ hai tay ra, mới thấy
tay mình đầy mồ hôi lạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét