Chương 2. Món đồ to lớn.
Tôi mới nhớ ra, 15 phút trước, Tiểu
Hoa xuống đây trước để mở cửa thông khí, tầng hầm dưới lòng đất rất bí, trước
khi vào phải bật máy thông gió đã.
Lúc ấy bọn tôi ở bên ngoài chờ mà
nói chuyện phiếm, cho nên không thể nào có người thừa dịp bọn tôi không để ý,
lén chạy xuống tầng hầm đặt đồ đạc được.
Người làm của Giải gia cũng không có
gien đùa dai.
Điều làm tôi kinh ngạc nhất là, kích
cỡ món đồ này, to hơn cánh cửa bao nhiêu, làm thế nào mà chuyển xuống đó được.
Chắc chắn không phải là từ cửa rồi.
“Cậu thông minh thế, nói xem chuyện
là thế nào vậy?” Tôi hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa lặng lẽ nói: “Thế hệ này thực
ra có cậu là thông minh nhất. Người Giải gia thường chỉ có cái mã bên ngoài đẹp
thôi.”
Bên dưới lớp vải trắng không có bất
cứ động tĩnh gì, thực ra tôi sợ nhất là có người trốn ở trong đó, dùng cơ thể của
mình gồng lên thành cái hình dạng kia. Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng ấy.
Chúng tôi ngẩn ra một lúc, Tiểu Hoa
vung thanh baton bốn khúc ra, tiến lên hất bay luôn mảnh vải trắng che phủ trên
đồ vật kia.
Bụi bặm tung lên rất nhiều, tôi thấy
bên trong lớp vải trắng là một chiếc đàn dương cầm. Bởi vì trên đàn còn đặt rất
nhiều đồ đạc và các cuộn dây đàn. Cho nên hình dạng khi phủ vải trắng trông đặc
biệt như vậy. Tôi mới liếc nhìn lần đầu còn không nhận ra được.
Đàn dương cầm nhìn trông thì không
có gì nguy hiểm. Tôi và Tiểu Hoa đi tới xem, liền nhìn thấy trên ghế ngồi trước
cây đàn có đặt một đôi găng tay bảo hộ lao động.
Tiểu Hoa cầm đôi găng tay lên xem,
chúng tôi kinh ngạc phát hiện, đôi găng này vô cùng đặc biệt, tuy rằng chất liệu
là vải bông trắng rất bình thường, thế nhưng, đôi găng này phân ra, không phải
năm ngón tay, mà là bảy ngón tay.
Đây là một đôi găng tay của một người
có bảy ngón tay.
“Là hắn ta?” Tiểu Hoa nhìn một lượt
trần nhà trong phòng.
“Cậu biết à?”
“Câu chuyện về bảy ngón tay, cậu
chưa nghe bao giờ à?” Tiểu Hoa nói. “Nhà cậu không kể cho cậu nghe à?”
Tôi lắc đầu.
“Từ hồi bé khi vẫn còn có người
thương yêu tớ ấy, trưởng bối hay kể cho nghe về chuyện này.” Tiểu Hoa nhìn xem
một lượt kết cấu đơn giản của căn phòng này. “Giống với chuyện gã tiểu nhân trộm
đồ ra nước ngoài ấy, trong gia tộc bọ mình, tất cả các đứa trẻ đều biết.”
Không phải tôi từ bé đã bị đá ra khỏi
cái nghề này rồi sao, tôi nghĩ bụng, bày ra vẻ mặt vui lòng nghe kể chuyện.
Tiểu Hoa không thích tràng giang đại
hải như chú Ba, nhưng lúc này, cậu ta lại thực sự suy nghĩ một lúc, rồi mới
nói: “Bảy ngón tay là một ký hiệu, mấy gia tộc nhà chúng ta hồi thập kỷ 90, phần
lớn mua bán bất động sản trên toàn quốc đều là thế này: đặc biệt tìm một căn
nhà cũ có hệ thống phòng thủ không kích, mua lại nó, chủ yếu là bởi vì hầm trú ẩn
dưới đất thì mình còn dùng làm kho hàng được. Cậu biết những người như chúng ta
cực kỳ nhạy cảm với các cơ quan đánh lừa thị giác, trong cổ mộ nếu như trên một
mặt tường có một cục gạch hơi chút khác biệt với các cục gạch khác là mình sẽ
phát hiện ra ngay. Trong quá trình chọn lựa những tòa nhà này, rất nhiều người
phát hiện ra một số hiện tượng đặc biệt thú vị.”
Tiểu Hoa trở về lối cầu thang, ngồi
xuống, giở di động xem thời gian: “Bên trong nhiều tòa kiến trúc có rất nhiều bộ
phận “dư thừa”. Bộ phận này được ẩn giấu dưới các loại ảo giác, ví dụ như, ở
Đông Bắc có một căn nhà cũ, hành lang bên trong dài 100 mét, nhưng mà từ bên
ngoài tòa nhà tính ra lại là 130 mét, vậy 30 mét dư kia đi đâu mất rồi? Về sau
mình đi đến cuối hành lang, phát hiện một lối cầu thang bị niêm phong bên dưới
bức tường, nhưng chỉ là một cái cầu thang, phía trên phía dưới đều bị phong
kín, hoàn toàn không dùng được, thế nhưng mà, trên mỗi bậc thang của cái cầu
thang đó, lại có khắc đầy chữ số.”
“Đây là do bản thiết kế có sai lệch?”
Tôi nhìn cậu ta, Tiểu Hoa bảo: “Không phải, đây là một trò chơi khăm. Ở bức tường
xi măng của tòa nhà đó, bọn tớ tìm thấy một dấu tay có bảy ngón, về sau, rất
nhiều tòa nhà của bọn tớ cũng có vấn đề y như vậy, đều tìm thấy cái dấu hiệu ký
tên này. Tổng kết lại là, có một khoảng thời gian sau Giải phóng, có một kiến
trúc sư, chắc là có tài năng nhưng không được thể hiện ra, cho nên hắn ta bèn
sáng tác ra trò đùa quái đản này trong tất cả các hạng mục mà hắn phụ trách.
Đương nhiên, nếu như xưng hắn là đại sư chơi khăm thì đúng là sỉ nhục hắn, bởi
vì rất nhanh bọn tớ đã tìm được một số tòa kiến trúc, không chỉ là thú vị, mà
còn tương đương với tác phẩm nghệ thuật thực sự vậy. Những tòa kiến trúc này, vẻ
bên ngoài đều bình thường cực kỳ, thế nhưng, kết quả ở bên trong, thật không thể
tưởng tượng nổi, vừa kỳ lạ vừa quỷ dị. Ở đó có đầy những con đường ngầm, những
mật thất và những cửa ngầm không thể phát giác ra được, mà bản thân hắn ta cũng
thường mượn xài những “cửa sau” mà hắn thiết kế này, sử dụng những bộ phận mà hắn
ta đã ẩn giấu trong những tòa kiến trúc này.”
Tiểu Hoa nói xong, nhìn căn nhà
trong một lượt, tôi bỗng chợt nhận ra điều gì, “Tòa nhà này, cũng là tác phẩm của
hắn?”
Tiểu Hoa gật đầu, “Trong gia tộc có
người say mê điên cuồng muốn tìm người kiến trúc sư này, có một thời gian đi
thu gom rất nhiều tòa nhà do người này thiết kế, tòa nhà này cũng được mua từ hồi
đó. Bọn tớ tin là, người này đã từng tiến hành tu sửa tòa nhà này lần đầu vào
lúc sau Giải phóng, trong lần tu sửa đó, hắn đã động tay động chân gì đó với
căn nhà.”
Tôi nhìn cây đàn dương cầm ở chính
giữa phòng, “Có ai đã từng có liên hệ với hắn ta chưa?”
Giải Ngữ Hoa lắc đầu: “Nhưng mà, tớ
tin, người này, hiện giờ đang ở trong căn nhà này. Cây đàn dương cầm này, là
tín hiệu hắn để lại cho bọn mình. Hắn là một kẻ đặc biệt thích chơi khăm mà.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét