15/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 39

Chương 39. Kỳ quặc.


Bên trong khe tối om, tôi chĩa nòng súng về phía bóng tối, hướng lên trời, bắn một viên đạn sáng. Trong ánh sáng loang loáng, tôi nhìn thấy vô số tháp đá, là từng tòa từng tòa tháp đá thấp bé chất đống từ các tảng đá, trên có đầy hoa văn nhỏ li ti.


“Đây là đâu?” Tôi quay người về phía cửa bắn một phát đạn, bắn rơi  một con chim mặt người bay vọt vào, càng nhiều chim mặt người hơn lập tức tràn vào trong.


Hắc Hạt Tử túm lấy cổ tôi, dí tôi xuống phía sau một đống đá, trở tay ném một kíp mìn. Xoay người bắn bùm vào kíp mìn ngay giữa không trung.


Tiếng nổ ầm vang cực lớn vang vọng bên trong cánh cửa thanh đồng, tạo thành một âm hiệu hết sức kỳ quái, tôi loáng thoáng nhìn thấy cả sóng âm quét qua toàn bộ không gian, tất cả hoa văn trên các tảng đá lóe lên, những hoa văn này lóe sáng ánh lân quang, xẹt qua toàn bộ vách động, tôi thấy trên toàn bộ vách tường của hang động đều có hoa văn li ti.


Sóng âm lướt qua hoa văn lóe sáng. Thẳng tắp một đường cho đến tận chỗ sâu thẳm dưới đất.


Hoa máu bắn tung tóe ngập trời, Hắc Hạt Tử kêu to: “Đứng lên!” Tôi với hắn ta hai người vịn nhau đứng lên, không ngừng nổ súng về phía cửa, bắn chết hết những con “khỉ trong miệng” đang bò ra từ trong xác chim nát vụn đẫm máu.


Bên trong cánh cửa là thế này sao? Tôi nhìn khắp xung quanh, những ánh lân quang chớp lóe này, hình như đang nói gì đó với tôi.


“Đây là nơi nào?” Tôi không kìm được, dừng bắn mà hỏi.


“Tự cậu thấy rõ ràng!” Hắc Hạt Tử quát.


Tôi nhìn lên vách tường hang động, trên vách đá bị hoa văn bao phủ có vô số những người đá cẩn vào trong vách đá, những người đá này toàn thân trần truồng, lớp da ngoài giống y đúc đá ở nơi đây, nằm co cụm trong từng cái hang trên vách tường hang động giống như những đứa trẻ sơ sinh. Trên bụng bọn chúng có một cuống rốn, nối liền với đá ở nơi này.


Gần như là đồng thời, tôi cũng nhìn rõ những đường vân hoa văn kỳ quái kia, không ngờ tất cả là những số thứ tự.


Những người đá này, có lớn có nhỏ, có những cái chỉ cỡ bằng đứa trẻ sơ sinh, có cái cỡ tuổi thiếu niên, có cái là người trưởng thành. Tất cả những người này đều có khuôn mặt giống y đúc Muộn Du Bình. Hoàn toàn không nhúc nhích chút gì.


Bọn họ yên lặng nằm đó,  trên người bị đánh dấu bởi những chữ số thứ tự. Có thể là dùng thuốc nhuộm làm từ côn trùng ở nơi này để viết lên. Tôi không thể nào tính được hết số lượng, bởi vì tôi không biết nơi này còn sâu đến bao nhiêu, nhưng tôi lại thế, ở đây, trên tất cả các vách đá núi đá đều mọc đầy những người đá như thế này.


“Uông Tàng Hải ghi chép, theo xích sắt mà xuống, thấy cửa đồng khổng lồ dưới đáy núi chìm trong đá, bên trong người đá ngàn vạn, đá thai nghén mà ra, cuống rốn nhập vào đá, không tình cảm không ham muốn, tính toán số lượng, nhiều không đếm xuể, bất tận bất tuyệt.” Hắc Hạt tử nói.


“Mẹ kiếp Tiểu Ca là một người đá?”


Hắc Hạt Tử bắn chết một con “khỉ trong miệng”, nhặt lên một tảng đá trong đống đá vụn ở dưới đất, ném cho tôi, tảng đá ấy có hình một bàn tay.


“Những người đá này, cứ cách một khoảng thời gian, lại biến trở về thành người đá. Ở đây mỗi đống đá vụn, chính là một Trương Khởi Linh. Sau khi bể vỡ, cứ cách mười năm lại trưởng thành một người.”


“Xằng bậy.” Toàn thân tôi rét run, nhìn từng đống từng đống đá, Trương Khởi Linh mà tôi biết kia, là một đống đá trong này? “Ta đang nằm mơ, mau mau tỉnh lại.”


Hắc Hạt Tử nhìn tôi: “Hắn chỉ là một tảng đá, chẳng khác gì bất cứ tảng đá nào ở đây.”


“Ta đang nằm mơ.” Tôi nhìn Hắc Hạt Tử: “Mẹ kiếp, mau đánh thức tôi dậy!”


Cảm giác chân thực và cảm giác hư ảo không ngừng lẫn lộn vào nhau, tôi cảm thấy ghê tởm phát nôn, Hắc Hạt Tử trước mặt lúc thì rõ ràng, lúc thì lờ mờ.


Hắn ta nhìn tôi: “Có kẻ không về kịp, liền biến thành một pho tượng đá, kẻ có thể về kịp, trong ký ức của hắn, tất cả những phần hắn trân quý nhất…”


Tôi chĩa súng về phía Hắc Hạt Tử: “Đừng nói nữa!”


“Cậu sẽ không nổ súng.” Hắc Hạt Tử nhìn tôi, “Cho dù cậu cảm thấy mình đang mơ, cậu cũng sẽ không nổ súng bắn tôi.”


Tôi vứt súng xuống, nhìn khắp bốn phía, trong mông lung, những người này tựa như những cây nấm, mọc lên trên đá. Rốt cuộc đây là nơi nào?


Mười năm rồi, Muộn Du Bình kế tiếp ư? Tôi lấy đèn pin chiếu khắp những người đá này, đột nhiên sau lưng Hắc Hạt Tử có cái bóng lóe lên, một lưỡi dao xọc thẳng vào ngực hắn ta.


Toàn thân tôi nổ tung, lập tức tỉnh lại, xoay người ngồi dậy.


“Óa óa óa óa óa óa óa!” Bên cạnh vang lên tiếng người gào oai oái, tôi quay đầu, thấy Bàn Tử, Rắn Trắng, họ bị tôi dọa một cú giật mình.


“Úi trời quỷ nhập tràng nhà cậu.” Bàn Tử bị tôi dọa, lật úp cả tách nước trà, đổ đầy ra ngực. Tôi vội vàng nhìn khắp xung quanh, bốn phía lửa than rất vượng, rất ấm, trên người tôi còn đắp cả đống quần áo của Bàn Tử.


Mồ hôi lạnh tứa ra khắp người. Tôi quay đầu nhìn hai lượt, tìm Hắc Hạt Tử. Nhận ra không có sự tồn tại của hắn ta. Hắn ta không ở nơi này. Bấy giờ tôi mới yên lòng.


“Mấy người xuống rồi. Tôi ngủ bao lâu rồi?” Tôi giật mình, nhận ra trên người mình có túi chườm nóng.


“Bọn tôi không biết, lúc tìm được anh, anh đã trong trạng thái mê man rồi.” Rắn Trắng nói: “Anh hoạt động ở nơi nhiệt độ thấp suốt, có lẽ tinh thần anh quá kích động, ngay cả sự trao đổi chất của mình đã ngừng lại mà không hề hay biết. Ngô Tà, anh thực là làm tôi thất vọng quá. Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”


“Bạch nương tử nói đúng lắm, Bạch nương tử cái gì cũng biết, bọn mình có Bạch nương tử thì chính là thiên hạ vô địch.” Bàn Tử nói: “Ngay cả Bàn gia ta, thấy Bạch nương tử cũng phải bội phục bái một bái.”


Bàn Tử thích móc mỉa người ta, có lẽ thói quen này của Rắn Trắng làm anh ta không tiêu nổi.

Rắn Trắng không để ý đến anh ta, nói: “Nhân sinh bình đẳng, gọi tên của đối phương, làm tôi cảm thấy không tốt.”


Tôi nhìn về hướng cánh cửa đồng xa xa. “Tiểu Hoa đâu.”


“Ở đây không liên lạc được với cậu ta, nhưng mà yên tâm, cậu ta vừa đông vừa khỏe.”


Tôi nghĩ thầm, tôi không lo cái này, thời gian không còn nhiều, mà Quỷ tỷ thì ở bên chỗ cậu ta cơ.


“Cậu có biết, cái thứ đó mở cửa thế nào không?” Bàn Tử đưa tôi một điếu thuốc, bảo tôi nhai một ít.


Tôi nhìn về hướng cửa thanh đồng, nhai nát điếu thuốc lá: “Mẹ kiếp, toàn mùi mồ hôi anh thối hoắc.”


“Bàn gia ta dùng thân thể này để bảo vệ một bao cuối cùng đấy, đây là hương thơm cơ thể của Bàn gia ta, ngày xưa cậu nhai xong liền ói, bây giờ đúng là đã trưởng thành rồi.” Bàn Tử lấy đèn pin chiếu về hướng tôi nhìn, màu đồng sáng bóng như ẩn như hiện. Thứ đấy quá to lớn rồi, khỏi phải tìm.


Tôi phun bã thuốc ra, nôn khan hai lần. Bàn Tử nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đi cùng.


“Anh phát hiện ra cái gì?”



“Lúc cậu gặp ác mộng luôn mồm kêu ‘đừng mà đừng mà’ ấy, tôi đi xem một lượt xung quanh đây. Tôi phát hiện một điều kỳ quặc.” Nói rồi, anh ta đi về phía cửa thanh đồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét