Trương Đại Phật gia: Trách nhiệm.
Phải, hắn làm vậy là có lý do.
Nhưng dù có nói ra, thì cũng chẳng
thay đổi được gì cả.
Chung quy, vẫn có một người bị một
người hận.
Bên bờ Tùng Hoa Giang, băng đóng cả
vạn dặm. Hơi lạnh toát ra từ băng, xông lên bờ đê ven sông, như muốn đông cứng
tất cả mọi vật.
Trên bờ đê cũng đóng cứng một lớp
băng mỏng, không biết là do hơi nước xông lên ngưng đọng lại, hay là tàn dư còn
lại sau khi tuyết bị san hết đi.
Trương Khải Sơn khoác áo bành tô
đen, toàn thân cao thấp mũ áo chỉnh tề, vậy mà vẫn có cảm giác hơi ấm trên người
đang bị hút hết vào lòng sông không thương tiếc.
Lâu lắm rồi chưa về lại mảnh đất
này, cớ sao lại có chút không quen?
“Nếu không thì, hay là trở về đi?” Cẩu
Ngũ đằng sau lên tiếng nói, anh đã rét run thành một con cẩu chết cóng từ lâu rồi.
Cái xứ Đông Bắc này, quả nhiên không phải là nơi cái ngữ như mình có thể lui tới.
“Ngày mai là đi, rồi nửa tháng nữa,
cũng không thể đi khắp nơi nơi được nữa. Bữa nay nếu không ra xem, chẳng biết đến
năm nào tháng nào còn có thể trở về được nữa.” Trương Khải Sơn nói, “Nếu anh chịu
không nổi, thì cứ tự về trước đi.”
“Vậy sao được. Anh đi có một mình chả
mang gì, tôi tự về rồi, thuộc hạ của anh lại chẳng đánh chết tôi.” Cẩu Ngũ giậm
chân, nói, “Không sao, tôi đi cùng anh, đằng nào mai cũng về rồi. Sao có thể
cóng chết tôi thật chứ?”
Trương Khải Sơn cũng không để ý đến
anh, bỗng thấy trên mặt sông có một chấm đen nhỏ, hắn liền gõ gõ cây ba toong của
mình, dường như có thể dùng nó làm gậy đi trên băng, rồi tiến về phía mặt sông
phía trước.
“Ôi chao ôi chao, kìa Phật gia, ngài
đi đâu thế?” Cẩu Ngũ đuổi theo, Trương Khải Sơn trả lời: “Ở đằng xa kia có người
câu cá trên băng, đi, đi xem anh này thu hoạch thế nào rồi.”
Cẩu Ngũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy chấm
đen trên mặt kia cách đây xa quá, không khỏi líu cả lưỡi. Vừa mới líu lưỡi một
cái, một luồng hơi lạnh buốt liền trôi tuột vào trong cổ họng, thiếu chút nữa
đông cứng luôn bộ đồ lòng.
Quả nhiên là Phật gia, tính tình thực
là thay đổi khó lường, anh nghĩ thầm. Trương Khải Sơn với Nhị gia khác nhau, Nhị
gia phong hoa tuyết nguyệt, rất nhiều chuyện cũng có thể nói chuyện một hồi là
xong; còn Trương Đại Phật gia lại dường như vĩnh viễn coi bọn họ là một bầy con
nít, muốn chuyện trò gì đó với ông ta rất khó khăn. Trong Cửu Môn, chỉ có Nhị
gia là nói chuyện được với ông ta, còn người khác, thật khó để hiểu nổi ông ta
rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Suốt quãng đường trên băng trơn tuột,
đi đứng quàng xiên va đập tới lui, Cẩu Ngũ nhận ra, may mà mình địa bàn hoạt động
ở miền Nam, nếu lên miền Bắc, với tí thân thủ này chắc đã tiêu đời từ lâu lắc rồi.
Ở đây, đến bước đi cũng phải nghiêm túc học tập.
Đến được chỗ câu cá trên băng kia,
anh đã có cảm giác mình chết chắc trên con sông Tùng Hoa này rồi. Sau đó, nhìn
thấy trước mắt có một ông cụ, đục thủng đến sáu, bảy cái hố băng, ngồi đấy câu
cá.
Cảu Ngũ muốn đi hỏi xem cụ câu cá thế
nào rồi, thì bị Trương Đại Phật gia ngăn lại. Bọn họ đứng phía sau ông cụ mười
mấy thước, nhìn hơn mười phút, sau đó, Trương Khải Sơn quay người nói với Cẩu Ngũ
rằng: “Về thôi.”
“Không đi hỏi xem, ở đây nhìn thì
nhìn ra được cái gì?” Cẩu Ngũ hỏi.
“Phải nhìn ra được gì đấy mới được
à?” Trưowng Khải Sơn đi mấy bước, rồi chợt nhớ tới cái gì, vừa đi vừa hỏi Cẩu
Ngũ: “Tôi nhớ anh cũng thu tay lại rồi?”
“Không phải tôi đến tận Đông Bắc rồi
đấy thôi, tôi ở Trường Sa, không đợi nổi nữa.” Cẩu Ngũ đáp.
Trương Khải Sơn dừng lại một chút, hắn
cũng biết chuyện tình của Cẩu Ngũ, bèn hỏi: “Vậy sao anh cứ phải đến Đông Bắc?”
“Còn không phải vì ngài đây ở Đông Bắc
đấy à? Tôi tới tìm anh hỏi chút chuyện.” Cẩu Ngũ nói, “Hỏi xong rồi, tôi đi
Hàng Châu, chắc không về Trường Sa lần nữa. Bằng không, tôi đi Hàng Châu chẳng
an tâm, chuyện của riêng tôi, nhỡ liên lụy đến người khác, tôi không thể làm gì
có lỗi với họ được, anh biết mà.”
Trương Khải Sơn thở dài, bước chân
chậm lại: “Muốn hỏi tôi, sao mấy ngày trước chẳng hỏi, giờ mới hỏi?”
“Không phải câu hỏi nào cũng có thể
dễ dàng nói ra lời.” Cẩu Ngũ nói. Anh vẫn cứ đắn đo mãi không biết nên hỏi hay
không, rồi bỗng nhiên, Trương Đại Phật gia lại nhắc đến, anh nghĩ hay là mình cứ
hỏi một chút đi.
Anh đến Đông Bắc, một phần là vì nơi
này là mùa đông, náu mình khá tốt; phần khác là vì, anh thực sự cần phải biết một
câu trả lời.
Trương Khải Sơn dừng lại, đứng giữa
dòng Tùng Hoa, hắn nhìn khắp xung quanh, nói: “Vậy anh cứ hỏi, hiện giờ, chỉ có
mình hai chúng ta ở đây.”
“Vì sao?” Cẩu Ngũ nói, “Vì sao anh
không tha cho bọn họ? Anh chỉ cần động tay động chân một chút, Trường Sa sẽ
không thê thảm đến thế. Anh không phải kẻ vô tình vô nghĩa, rất nhiều người
trong đó ngày trước cũng từng là đồng bạn của anh, vậy mà anh cứ thế nhìn họ chết?
Thật sự là chết sạch đấy, anh có biết không? Lần này, thực là chết sạch đấy.”
Cầu Đức Khỏi rời Trường Sa, đem bản
danh sách ghi chép tất cả những kẻ trộm mộ vạch trần hết ra ánh sáng. Trương Khải
Sơn sau khi biết toàn bộ nội tình, đích thân ra mặt giám sát, làm việc không
chút nể tình riêng, toàn bộ những kẻ trộm mộ ở Trường Sa chết sạch, mà rất nhiều
người trong đó đã từng là đồng bọn của chính bản thân Trương Đại Phật gia.
Mà điều khiến Cẩu Ngũ đau đớn cực kỳ
đó là, khi người của Trương Khải Sơn đến tận cửa bắt đi, vừa thấy người của
Trương Đại Phật gia, liền không một ai phản kháng, tất cả đều cho rằng Trương
Khải Sơn sẽ có cách cho bọn họ một con đường sông, không một ai muốn khiến
Trương Đại Phật gia phải khó xử.
Thế nhưng, tất cả chết sạch rồi. Hôm
xử bắn, rất nhiều người đến chết còn không dám tin, đây là do Trương Khải Sơn
làm.
Trương Khải Sơn không nói lời nào, hắn
suy nghĩ rất lâu, rồi mới hỏi Cẩu Ngũ: “Anh hận tôi không?”
“Không phải hận.” Cẩu Ngũ nói, “Tôi
thật chẳng biết rốt cuộc ngài muốn giành được cái gì? Tôi chỉ biết, những đồng
bạn ấy đều coi ngài như thần như thánh, ngài nhấc tay một cái là cứu được họ,
nhưng ngài không làm, phu nhân Nhị gia cũng thế, lão Lục cũng thế, đồng bạn của
chính ngài cũng vậy. Rốt cuộc ngài đang mưu cầu điều gì?”
Trương Khải Sơn yên lặng nhìn đôi ủng
sắp đông cứng trên mặt băng, nói: “Đi Hàng Châu, quên hết chuyện này đi.” Nói
đoạn, xoay người đi về phía bờ đê.
Cẩu Ngũ không đi theo cùng, đến khi
Trương Khải Sơn đi được chục bước, anh mới gào lên: “Rốt cuộc là vì sao?! Anh cứ
nói bừa một cái lý do cũng được, một cái cớ thôi cũng được!”
Trương Khải Sơn khoát tay áo, trong
lòng hắn rất bình thản, hổ thẹn ư? Lòng hắn đã không còn chứa nổi những thứ đó
rồi.
Không ai biết, cái đêm ấy khi hạ lệnh
bắt người kia, hắn đã cầm khẩu súng lên nhắm ngay vào thái dương mình. Hắn nhiều
lần ước gì, mình cũng được như cái cậu hát tuồng kia, một câu “thà phụ thiên hạ
chẳng phụ giai nhân” thốt ra lời nhẹ nhàng như bẫng. Hắn nhiều lần ước gì, mình
cũng được như cái gã ăn mày nọ, một thanh đao ôm vào lòng là có thể ngủ ngon
lành.
Đáng tiếc là chẳng thể.
Đúng, ta có lý do, nhưng dù có nói
ra, cũng chẳng có gì thay đổi.
Khi Trương Đại Phật gia bước lên bờ
đê, quay đầu lại nhìn về giữa dòng sông, là Cẩu Ngũ vui vẻ tự nhiên nhất, là Cẩu
Ngũ dễ nhìn thấu nhất, là Lão Ngũ không muốn ôm hận người khác nhất, đến Đông Bắc
này. Là vì muốn tìm một lý do để không thể hận mình.
“Chung quy, vẫn có một người bị một
người hận.” Trương Đại Phật gia lẩm bẩm một câu, nhắm mắt lại.
“Vĩnh viễn không gặp lại.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét