Chương 13.
Xà Tổ không biết tiếng Anh, nhưng
tôi thì biết. Đáng tiếc, ở trong ảo giác này, tôi không tài nào nhìn rõ được những
chi tiết nhỏ đến mức ấy được. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một từ “Đá” bằng tiếng
Anh trên tờ giấy cói. Một từ đơn này được viết rất to, lại còn được nhấn mạnh nữa.
Ở đây có nhiều cách hiểu. Một là, lũ
côn trùng này có khả năng có liên quan đến một loại đá nào đó, cũng có khả năng
là tên người, bởi tôi biết trong lịch sử thám hiểm vùng đất này có một người
tên là Rock(*), cực kỳ nổi tiếng. Ông là người đã hoàn thành sơ bộ việc thám hiểm
của phương Tây đối với khu vực thần bí này của Trung Hoa.
(*) Ở đây nhắc đến Joseph Francis
Charles Rock, người Áo – Mỹ, là một nhà thám hiểm, nhà địa lý học, nhà ngôn ngữ
học kiêm nhà thực vật học.
Mấy trang sau có rất nhiều bản phác
thảo về loài côn trung nọ, bao gồm một vài đặc tả các bộ phận.
Bởi suy cho cùng, tiến vào miền Nam
Cương Trung Quốc, khu vực mà ngay cả người Hán cũng không hiểu biết quá nhiều,
khả năng tìm được giống loài mới cao hơn rất nhiều.
Có điều, loài côn trùng này, thực sự
quá đỗi khủng khiếp rồi. Quả thực chưa từng thấy bao giờ, thậm chí cả loài
tương tự cũng không có. Ở Nam Cương, tuy rằng trùng độc đầy đất, những chuyện kỳ
quái có thừa, vô vàn những bản buôn bộ tộc với những phong tục thần bí, thế
nhưng, trong các truyền thuyết qua nhiều thế hệ xưa nay vẫn chưa từng nghe đến
loài trùng độc này. Thế mà hôm nay đột nhiên xuất hiện, thật không hợp lẽ thường.
Loài côn trùng này vừa xuất hiện ở
trong bản, khiến người trong bản kẻ thì chết, kẻ thì chạy, cũng đã cho thấy việc
loài côn trùng này xuất hiện là một sự việc xảy ra một cách đột ngột, không biết
có liên quan gì đến việc người nước ngoài xuất hiện ở đây hay không.
Phượng Hoàng và Xà Tổ liếc mắt trao
đổi, tuy rằng hai người này không hợp nhau, nhưng lúc này, kết luận đưa ra dựa
vào kinh nghiệm giang hồ của bọn họ đều nhất trí như nhau.
Trong bản này, nguy cơ tứ bề, tình
hình đã có sự thay đổi rất lớn, lúc này không nên hành động bất cứ cái gì, cách
tốt nhất là rời khỏi nơi này.
Thấy sắc trời vẫn còn lâu nữa mới tối,
hai người bèn đi ra ngoài, tìm một chỗ đá núi ngồi nghỉ, Phượng Hoàng huýt một hồi
còi dài ra hiệu rút lui.
Một hồi còi dài vang lên, nhưng sau
đó lại không có hồi âm. Phượng Hoàng xì một tiếng nhiếc móc, cởi nút áo ở cổ
áo, lồ lộ ra nửa bộ ngực trần, đã toát đầy mồ hôi. Cô nàng tức giận nói: “Chắc
chắn là cái gã Đũa sắt Tẩu thuốc này nghĩ cứ thế mà về thì không làm ăn được gì
với khách hàng, nên mới không hồi đáp chúng ta. Bà đây còn lâu mới đi nộp mạng
chỉ vì mấy đồng cắc này, đợi lát nữa anh Đại Trương về, ba đứa tụi mình nhất
trí với nhau, hoặc là tụi này rút, tiền cọc không trả, hoặc là phải xì thêm tiền
ra.”
“Chưa chắc đã như cô muốn.” Tôi nghe
ba chữ “anh Đại Trương” liền cảm thấy trối trối, nghĩ bụng bạn Trương Khởi Linh
à ngoại hiệu của bạn sao mà nhà quê quá vậy? Muộn Du Bình cũng coi như là đọc
lên có sang có tục, thật không ngờ anh hẵng còn có một cái tên còn quê mùa hơn
nữa. Anh Đại Trương gì chứ, cứ gọi thẳng là anh Bạch Tuộc(**) đi cho rồi. “Dọc
đường tôi có nghe tay Đũa sắt thì thầm với gã thân tín chèo bè ấy, chúng nói tiếng
địa phương, hồi tôi đi theo đoàn ngựa thồ kết phường với rất nhiều người, còn
nghe hiểu được mang máng. Chuyến này chúng gắp Lạt ma tụi mình đến đây, là muốn
tìm Bimaw của nơi này, hình như là do ủy thác của một người Tây, tìm đồng bạn
đã mất tích ở nơi này.”
(**) Anh Đại Trương (đại Trương ca)
âm đọc gần giống anh Bạch Tuộc (Chương ngư ca), là con Squidward Tentacles
trong hoạt hình Sponge Bob ý…
“Lại là Tây?”
“Theo bản này đi vào trong nữa,
chính là ngay trong lòng Nam Cương rồi, chỉ có một số ít người mới vào được
cánh rừng rậm khổng lồ này, núi liền núi, không đường cái, không người vãng
lai, đâu đâu cũng toàn vách đá với độc trùng. Mấy năm nay có nhiều người Tây muốn
đi vào trong lắm, tốn rất nhiều tiền của, chết rất nhiều người, không biết là
muốn tìm kiếm cái gì, nhóm thám hiểm cuối cùng chính là xuất phát từ bản này
vào trong, ở đây có Bimaw dẫn đường cho họ vào, kết quả chỉ có một mình Bimaw
đó trở ra ngoài, sau khi ra ngoài người trong bản này không ai được gặp ông ta.
Còn người Tây thì không một ai trở về, cho nên mới tìm Tẩu thuốc dẫn người đi
vào, đi thăm dò xem đội thám hiểm đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.” Xà Tổ
nói: “Ta đã thông báo cho Đũa sắt biết trong này có đồ đạc của người Tây lẫn
tình hình ở đây, gãi đúng chỗ ngứa rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ thăm dò đến
cùng.”
Vừa dứt lời, ở phía xa xa vang lên
tiếng còi hồi đáp, ý nói toàn bộ người trên thuyền xuống nước, bảo bọn tôi ngồi
im không di chuyển, họ sẽ lập tức đến hội họp với bọn tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét