18/9/15

[Lão Cửu Môn] Bán Tiệt Lý - Ra đời

Bán Tiệt Lý - Ra đời





Người ta thường nói gã âm ngoan đến mức không điểm dừng, nào ai biết gã cũng là sắt đá có nhu tình?

Càng nhiều tàn nhẫn hung ác, càng nhiều phẫn nộ cuồng điên, dường như cũng không vượt qua được một ngón tay mềm mại thong dong dịu dàng quẩn quanh.


“Hạ cờ đi, hai ba canh giờ rồi, không tìm ít việc mà làm, không thì biết chịu đựng cho qua thế nào.” Giải Cửu đốt hương trầm phẩy phẩy vài cái, hình như có chút ý không vừa lòng, nhưng cũng không muốn thay đổi thái độ.

“Không đâu.” Bán Tiệt Lý nói, thoáng nhìn hương trầm, bàn tay đập một cái trên mặt đất, đĩa sứ cắm hương lập tức vỡ nát.

Gã đồng bọn sau lưng Giải Cửu sấn sổ tiến lên một bước định nổi giận, Giải Cửu xua tay cản lại, nghĩ ngợi một chút, gã đồng bọn kia ở đây, bầu không khí từ đầu đến cuối đều không được tốt lắm, bèn lắc lắc hai ngón tay, gã đồng bọn bèn lui ra khỏi sân giếng trời.

“Cũng không uống trà?” Giải Cửu nhặt nhạnh những mảnh vỡ dưới đất lên, nhìn thoáng qua, có hơi đau lòng, chôn mảnh vỡ xuống chậu hoa bên cạnh.

“Không uống!” Bán Tiệt Lý nói, “Quỷ mới thèm uống.” Lại liếc nhìn vẻ mặt của Giải Cửu, “Sao, quý lắm à?”

“Giữa thời Minh, cũng không phải quý lắm, nhưng tôi rất thích.”

“Cái thứ này, trong kho nhà gia có đầy, hôm nào tự qua mà lấy.” Bán Tiệt Lý “hừ” một tiếng, dường như nghĩ Giải Cửu có chút keo kiệt.

Giải Cửu thở dài: “Cái đĩa này là một trong những di vật của mẫu thân tôi, hồi bé tôi hay khóc hay hờn, mẫu thân thường dùng hai cái đĩa như thế này gõ gõ, hát từ khúc cho tôi nghe.”

“Di vật của mẹ chú, trong kho nhà gia cũng có một đống, thừa lúc sớm mà lấy về đi!” Bán Tiệt Lý không thèm chút nào vuốt mặt nể mũi.

Giải Cửu thở dài, cũng đúng, mẫu thân anh tiêu xài hoang phí, nhắc đến loại di vật này, bởi vì về sau lúc dọn dẹp nhà cửa, chất thành cả đống mà vẫn không xong, cho nên bèn đem sang chất cả đống trong căn nhà cũ của Bán Tiệt Lý rồi. Ai bảo anh với Bán Tiệt Lý cùng ở trong hai căn đại trạch ngay cạnh nhau chứ.

Nếu không phải vì ở gần nhau quá, anh hiện giờ cũng sẽ không ở đây.

“Tôi nói, Tam gia, chuyện này ông không sốt ruột được, nóng nảy như thế lại hại sức khỏe. Còn chẳng bằng trước nhất cứ đi làm mấy chuyện khác, phân tán sức chú ý một chút.” Giải Cửu chôn xong cái đĩa, lạy một lạy, rồi nói.

“Ta chơi cờ cũng chẳng qua được mặt chú, uống trà cũng chẳng uống được cái mùi vị gì, chú không sợ ta ném đồ vật vào mặt à?” Bán Tiệt Lý tức giận nói, nói đoạn túm lấy cái đệm hương bồ rồi muốn đứng xuống khỏi ghế. 

“Ông làm gì thế?” Giải Cửu nói.

“Ta muốn vào xem một chút.” Bán Tiệt Lý nói.

Giải Cửu lập tức ngăn cản lại, nói: “Người như ông sát khí quá nặng, không phải lão Bát đã bảo ông đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy sao?”

“Ta ngồi đần ra đây chờ mãi nghẹn muốn chết rồi, nghẹn chết rồi thì chẳng tốt cho ai cả. Hơn nữa, cái lão Bát khốn nạn này, mồm miệng toàn nói bậy, ta chẳng tin hắn.”

“Lão Bát mà ông cũng không tin, ông không nhớ Phật gia vì không nghe lời lão Bát, nên về sau gặp phải chuyện gì à?” Giải Cửu nói, “Chuyện này không thể động, càng động càng liên lụy đến nhiều người, ngài sống tốt được cũng không phải dễ, nghĩ kỹ đi.”

Bán Tiệt Lý nghĩ ngợi, hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt lóe lên một tia hung ác: “Tiểu Cửu, trước đây không ai dám nói với ta như vậy, lời này ta không thích nghe, tốt nhất là chú đừng nói.”

Giải Cửu khẽ mỉm cười, anh vốn không sợ gì Bán Tiệt Lý, anh biết người này tuy là kẻ âm ngoan đến mức không điểm dừng, đối với gã, cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, quy củ giang hồ, tín nhiệm trách nhiệm, tất cả đều là chó má. Người này so ra không bằng Trần Bì A Tứ, nhưng cớ sao người ta lại gặp gỡ qua lại với gã nhiều hơn với lão Tứ, phần nhiều bởi vì, người này có một cái xương mềm nhất định.

Chiếm được cái xương mềm này rồi, cái gã ông tổ của đê tiện bỉ ổi này cũng sẽ biến thành người hàng xóm cực kỳ an toàn.

Nhìn vẻ mặt Bán Tiệt Lý, Giải Cửu đặc biệt muốn nhảy cẫng lên nói hết sức gợi đòn: “Tôi cứ nói đấy, tôi cứ nói đấy, ông làm gì được tôi.” Thế nhưng, với tính cách của anh thì vẫn là hoàn toàn không có thái độ gì.

“Được, nhưng ông cũng đừng đi vào.” Giải Cửu nói.

Bán Tiệt Lý hiển nhiên đã bình tĩnh lại, ngồi xuống, bỗng vụt cái trạng thái liền thay đổi, trở nên cực kỳ an tĩnh, dường như mọi lo nghĩ loáng cái đã biến mất.

Đây mới là dáng vẻ đáng sợ nhất của Bán Tiệt Lý, Giải Cửu biết người này đã mất kiềm chế rồi, cho nên gã mới đi vào trạng thái này để cắt đứt mối liên hệ giữa mình với thế giới bên ngoài, tránh làm ra chuyện gì mất lý trí.

Giải Cửu cũng lười quan tâm, lại không dám ngồi bên cạnh gã ta, anh biết người này thình lình mà bạo phát là xiên cho một dao liền. Anh ra đến giữa sân giếng trời, bắt đầu nhìn những cây cỏ kỳ quái trong khu này, vừa len lén xem đồng hồ quả quýt, anh cũng thực không muốn chịu đựng thêm nữa.

Không biết thời gian cứ thế trôi qua bao lâu, Giải Cửu cũng sắp trợn mắt nhìn đám cây cỏ đến chết héo luôn rồi. Bỗng, xa xa nghe thấy tiếng khóc vang lên từ gian nhà trong.

Giải Cửu lập tức ngẩng đầu, quay ngoắt đầu nhìn Bán Tiệt Lý, liền thấy gã tàn tật này phi ra ngoài nhanh như thỏ. “Loảng xoảng” một tiếng, bóng người vèo cái đã biến mất, cánh cửa bị người đó xô tung ra vẫn còn đang kẽo kẹt rung lắc.

Anh nghĩ thầm: nguy rồi! Cũng lập tức xông đến, hai bước ba bước chạy đến gian nhà trong, liền thấy cửa phòng sanh đã mở, bà đỡ ôm đứa bé đi ra, vừa nhìn thấy Bán Tiệt Lý đang thở hổn hển gần như dính sát vào cánh cửa, liền giật mình sợ đến mức tay run rẩy một cái, đứa bé lập tức bị tuột tay, rơi xuống.

Giải Cửu “chậc” một tiếng, nghĩ thầm: Toi rồi, ngã một cú này, trước không nói đứa bé có làm sao hay không, chứ cả nhà bà đỡ này, cộng thêm mình, thêm lão Bát, chỉ sợ phiền phức không nhỏ rồi. Khoảnh cách của mình xa quá, thân thủ không kịp, đành mắt mở trừng trừng lùi một bước.

Hầu như ngay khi đứa bé rơi xuống sát đất rồi, bỗng thấy từ sau cây cột hành lang bên cạnh bỗng có một bóng đen nhảy vụn lên, loáng cái liền đớp lấy lớp chăn bọc đứa trẻ, thuận thế đặt xuống, cái bọc chăn liền được đặt xuống đất.

Bóng đen lại nhanh thoăn thoắt nhảy ra sân, dừng lại, hóa ra là một con chó to màu đen.

Bán Tiệt Lý xông vào, tất cả mọi chuyện này xảy ra quá nhanh, gã còn chưa kịp hiểu gì, mọi thứ đã xảy ra mất rồi. Loáng cái, cục diện chỉ còn lại bà đỡ sợ chết khiếp, Bán Tiệt Lý trợn trừng hai mắt cùng Giải Cửu cứng đơ người, còn có một con chó mực to tướng.

Bà đỡ phản ứng lại kịp đầu tiên, lập tức bế đứa bé lên, tươi cười đầy mặt, nói với Bán Tiệt Lý: “Phúc lớn mạng lớn, sau này nhất định tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng.”

Bàn Tiệt Lý liếc nhìn con chó, lại nhìn bà đỡ, sắc mặt lập tức trương phồng thành một màu gan heo. Nếu không phải bà đỡ đang ôm đứa bé, thì chắc chắn gã ta sẽ xông lên vặn gãy cổ mụ.

Giải Cửu lập tức chen vào đứng giữa bà đỡ với Bán Tiệt Lý, nói với Bán Tiệt Lý: “Mau hỏi xem, là con trai hay con gái?”

“Chú hỏi đi!” Bán Tiệt Lý nói. Vừa nói xong, chợt nghe từ bên trong vang lên một giọng nói yếu ớt: “Ông là cha của con nó, ông bảo Tiểu Cửu đi hỏi, bộ muốn làm tôi tức chết sao?”

Bán Tiệt Lý nhìn vào phòng trong, cửa phòng bị che kín, màn trướng bên trong bên trái ba lớp bên phải ba lớp, gã không nhìn thấy rõ gì cả, lại hỏi: “Không sao chứ? Không bị thương chứ?”

“Tôi là đi sinh con, chứ có phải đi gây rối giống ông đâu.” Giọng nữ yếu ớt bên trong lại nói, “Nhìn xem, con chúng ta, giống ai?”

Bán Tiệt Lý rất thấp, lúc này bà đỡ mới buông đứa bé ra. Đứa trẻ vẫn còn đang khóc, nhưng hiển nhiên mới sinh đã non yếu, đã khóc mệt rồi, chỉ thút thít, mắt còn chưa mở. Bán Tiệt Lý cẩn thận nhìn xem, bỗng nước mắt nước mũi ròng ròng, kêu lên: “Giống đại ca, giống đại ca, là con trai, là con trai.”

“Giống đại ca cái gì, đây là con ông. Giống đại ca, không phải là giống ông à?” Giọng nữ bên trong ho khan vài tiếng, “Tôi đúng là tức chết mất thôi, ôm con vào đây, ông đi mà bồi Tiểu Cửu uống rượu một bữa đi, đêm này không cần ông, có bà đỡ là được rồi.”

“Ôi chao!” Bán Tiệt Lý lau nước mắt, quay đầu nói với Giải Cửu: “Đi uống rượu! Đi!”

Giải Cửu kéo Bán Tiệt Lý lại, hầu như muốn đập gã một trận rồi: “Người phụ nữ ông yêu sanh con cho ông, lại còn là con trai, chị ấy bảo ông đi uống rượu ông đi uống thật à?”

“Chị dâu ta bảo ta đi chết ta cũng liền đi chết.”

“Đầu óc ông có bệnh à!” Giải Cửu là người chững chạc cẩn trọng như thế, lúc này cũng phải phun ra một câu thô tục. May là bây giờ Bán Tiệt Lý cũng không như bình thường, không nghe thấy. Giải Cửu nói: “Đấy là nói dỗi thôi, những lúc này, phụ nữ hy vọng nhất là có ông ở bên cạnh, cùng hưởng cuộc sống hạnh phúc vui sướng. Không cho uống rượu, ông chờ ở đây, lựa lúc mà vào.”

“Đúng! Đúng!” Bán Tiệt Lý nói, “Giải Cửu, chú quả đúng là hảo huynh đệ, nhắc nhở rất đúng!” Nói đoạn, gã hăm hở nói, “Tôi không uống rượu, tôi ở đây chăm sóc hai mẹ con.”

Bên trong không đáp lại, Bán Tiệt Lý quay đầu nhìn Giải Cửu, Giải Cửu bảo: “Nhất định là đang cười, ngầm đồng ý đấy.”

Bán Tiệt Lý cũng cười. Giải Cửu nói: “Tôi đây chờ uống rượu đầy tháng, giờ cáo từ trước, tôi một đại nam nhân ở đây không tiện.”

“Đi đi, không tiễn, mang cả chó đi, là chó nhà chú hả?” Bán Tiệt Lý nói.

Giải Cửu liếc nhìn con chó mực, nghĩ thầm: loài chó này mà xuất hiện, người này chắc chắn ở quanh đây thôi, bèn gật đầu nói với con chó: “Tìm Ngũ gia nhà bọn mày đi, đi!”

Chó chạy ra ngoài, anh cũng theo ra, đi thẳng đường đến căn nhà bên cạnh. Chó đi vào, anh cũng đi vào, thoáng cái liền thấy đủ cả lão Bát lẫn Ngô lão cẩu đang ngồi xổm sau bụi cây.

“Mấy người sao cũng tới đây, mấy người quá không trượng nghĩa rồi, bắt tôi một mình chăm cho lão què chết tiệt kia, còn bản thân thì núp chỗ này.”

“Người tài lắm nhọc, người tài lắm nhọc.” Tề Thiết Chủy nói, “Chúng tôi mà bồi lão ấy, sớm đã bị xiên chết rồi, cậu là người định lực tốt nhất, cẩn thận nhất ở đây, ngài khổ cực rồi.”

“Đừng tâng bốc tôi nữa.”

“Thật không tâng bốc.” Lão Ngũ nói, “Vốn lão Bát định bảo tôi đi, sau lại bói một quẻ tiền đồng, huyết quang tai ương đó! Chúng tôi tính qua cho cậu rồi, hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm.”

“Chuyện này đã qua chưa?” Giải Cửu hỏi.

Tề Thiết Chủy nói: “Tam gia tạo nghiệt nhiều lắm, lại cưới chị dâu, hại đến luân lý, bào thai đứa trẻ này vốn nhiều nguy hiểm, có điều, cửa ải đầu tiên đã qua thật rồi. Tôi tính rồi, lão Cửu cậu số mạng quá phương chánh, hơn nữa, lại dùng trí khắc trời, chỉ có thể khắc được tạm thời. Lão Ngũ mệnh cách vi phá, cho nên, ông khắc, nhưng nếu khắc không được, tôi bèn dùng mệnh phá của lão Ngũ đánh cược một lần, thật đúng là cược thắng.”

“A, hồi trước ông đâu có nói thế với tôi.” Cẩu Ngũ nói, “Không phải ông nói lão Cửu phản ứng quá chậm, bảo tôi chuẩn bị phía sau sao?”

“Bởi vì bắt ông đi phá mệnh của nhà người ta thì quá hung hiểm, đương nhiên không dám nói cho ông biết.” Tề Thiết Chủy nói, “Nói rồi lỡ ông không dám, sự việc sẽ có thay đổi.”

“Hung hiểm cái gì?”

“Có lẽ toàn thân sẽ nổ tung mà chết kiểu đó.” Tề Thiết Chủy nói.

“Mẹ nhà ông, lần sau nói sớm chút có được không?” Cẩu Ngũ đánh một cú vào đầu Tề Thiết Chủy, rồi xoa xoa con chó mực bên cạnh.

“Được rồi, nơi này không thích hợp ở lâu, về sau chúng ta thay Tam gia tích nhiều thêm chút công đức, tôi cũng là vì chị nuôi của chúng ta.”

“Cậu cũng nhận chị dâu Tam gia làm chị nuôi rồi à?”

“Đương nhiên phải nhận chứ, nhận chị nuôi, chị nuôi sẽ bao bọc chúng ta, như vậy, Tam gia sẽ không mỗi ngày đến bày xác chết trước cửa nhà chúng ta nữa!”

Ba người ra khỏi đại trạch, đều lau mồ hôi, liếc nhìn nhau: “Đi, bọn mình tìm một nơi, xuống đất làm một phen cho đỡ sợ.” Vì vậy, bên lên ngựa phóng về phía ngoại thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét