2/10/15

[Lão Cửu Môn] Hắc Bối Lão Lục - Kẻ cuồng si




Kẻ cuồng si có rất nhiều, nhưng có mấy ai là có thể thực sự mỗi bước đi đều bước vững như bàn thạch?

Hãy xem Hắc Bối Lão Lục.



Trường Sa núi Hồ Nhi, đi theo đường núi về hướng Vân Nam, một nhóm ba mấy người đang áp tải một chiếc xe bò mà đi. Lác đác những đốm lửa đuốc, không sáng không tối.

Trên trời tuyết rơi nhiều, đã biết bao nhiêu năm Trường Sa chưa có trận tuyết nào lớn thế, toàn bộ con đường bị tuyết phủ kín, tuyết trên trời như bông vải nhẹ nhàng đáp xuông. Tuyết cứ rơi thế này, đến ngày mai chắc chắn sẽ ngập đến tận đầu gối.

Trên xe bò loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều những phụ nữ, ba mươi mấy người áp tải xe bò đều mặc đồ nông dân, thế nhưng có thể nhìn ra được, mỗi người bọn họ đều mang theo vũ khí, không phải đao thì là súng. Dẫn đầu là Lão Khải, đây là một trong những lái buôn khá có tài trong giới buôn người ở Trường Sa. Lão ngồi một mình trên đầu xe, vừa nhìn mấy người phụ nữ đằng sau, vừa suy xét sự việc.

Người anh em Hồ Bạt của lão vừa dấn thân vào nghề này, đang đi bên cạnh lão đây. Lần đầu tiên đi xa đến thế, vô cùng tò mò, suốt chặng đường không ngừng hỏi han. Lão Khải cũng muốn dạy hắn mấy thứ, nhưng lão cứ cảm thấy tình hình không ổn – đất nước này sắp sắp có biến cố lớn, hay là làm sao? Chiến tranh, lão đã trải qua nhiều rồi, nhưng tình hình hiện nay thực sự là không ổn. Vào thời điểm này không nên làm quá nhiều việc, tìm một mụ đàn bà, ngày ngày rúc trong chăn, ấy thế mới an toàn nhất.

Sở dĩ Lão Khải muốn cho người anh em của mình học nhiều thêm một chút, về sau còn đi buôn thay lão chứ, dù sao cũng là người một nhà, vừa dễ khống chế lại vừa dễ nói chuyện. Có điều, cái nghề này gần đây không dễ xơi cho lắm. Nghĩ đến đây lão lại nổi giận rồi, trước đây đi một nhóm, bán bốn năm đứa con gái là có thể ăn ngon uống đã đến hơn nửa năm. Bây giờ bọn đàn bà học khôn mẹ rồi, quá xinh đẹp bọn lão cũng không dám bán nữa, ngộ nhỡ lại bị vị tổng tư lệnh nào để mắt, rồi được cưng chiều, đám người bọn lão nhất định không chịu được hậu quả rồi.

Hôm nay, chiếc xe này của chúng, toàn là những ả đàn bà đần độn không lời sinh lãi được bao nhiêu, rặt những mụ già. Nếu không phải bây giờ có khu người Tây, mấy mụ đàn bà này thực là chẳng biết có ai thèm không nữa.

“Mấy con ả này thì đáng bao tiền chứ?” Hồ Bạt vừa đi vừa hỏi, “Vừa già vừa xấu, xài tạm tiêu hỏa thì được, chứ bảo ra tiếp khách, khô như ngói, mẹ kiếp ai thèm chọn thứ hàng này. Dù là thâm sơn cùng cốc đi, giờ người ta cũng chẳng buồn nhìn cái loại hàng này đâu.”

“Ai bảo là cho đi làm điếm? Chú mày đã từng thấy chỗ nào bán đĩ làm điếm chưa? Loại hàng đĩ điếm này, lần đầu tiên là đắt nhất, về sau mỗi lần bán lại một lần lỗ, ai thèm làm chuyện buôn bán lỗ vốn này. Có tiền thì đã về quê lấy gái tơ rồi, chiến tranh loạn lạc, cũng không đắt là mấy.” Lão Khải rít vài hơi thuốc, hàm răng vàng khè của lão cũng chỉ còn thừa lại chỏng chơ mấy cái. Lão gảy gảy cái răng, không nghĩ ra tối nay ăn cái gì, không khỏi quất cho con bò một roi.

“Thế mình đưa chúng nó đi đâu thế?” Hồ Bạt hỏi.

“Bán sang Nam Dương làm đầy tớ, hoặc làm việc nặng. Đừng coi chúng nó hầu hạ đàn ông không tốt, làm việc chân tay còn gồng mình được hơn ba mươi năm đấy.”

“Bọn đàn bà này hồi trước kiếm tiền, cứ giạng chân ra là được, giờ làm việc nặng có được không?”

“Đã đến nước đấy, không được cũng phải được.” Lão Khải ho khan vài tiếng, rồi nhổ toẹt ra một cục đờm. Mấy người đi theo xe ở bên cạnh đều nhìn lão, tưởng là lão muốn lên tiếng. Những người đi theo xe này toàn là người Việt Nam, một chuyến xe cũng không ít tiền, chỉ là ngôn ngữ không quá thông thạo, có hơi khó sai bảo. Lão xua tay để họ cứ tiếp tục đi. 

Đường núi trước mặt ngày càng gập ghềnh khúc khuỷu, một đường đi thẳng đến bờ biển, bên kia có một con thuyền nhỏ, trực tiếp kéo người lên con thuyền lớn trên biển, thế là coi như xong việc. Từ nơi này đến bờ biển, thế nào cũng tốn hơn mười ngày, nghĩ lại mà cảm thấy phát chán.

Lão lại rít vài hơi thuốc, vỗ vỗ điếu thuốc, rồi thở dài. Bỗng nhớ ra Hồ Bạt còn chưa cưới vợ, bèn nói: “Đúng rồi, hay là chú mày trước cứ chọn một đứa để tiêu hỏa đi? Tuy hơi già tí, nhưng nếu muốn chọn thì cũng chọn ra được mấy đứa đấy. Trời sắp tối rồi, đằng nào cũng không nhìn rõ.”

“Ý ông chủ là?” Hồ Bạt nói.

“Chú mày đừng giết chết chúng nó là được. Đừng có giống như cái thằng đần hồi trước, bóp chết cả hàng của mình, ông chủ kia đương nhiên không tha cho nó. Mấy đứa này quen bị đàn ông chơi rồi, thô lắm, mày chẳng cần nhẹ tay, chúng nó còn nghĩ mạnh hay không à.” Nói rồi Lão Khải liền cười, Hồ Bạt liếc nhìn đám phụ nữ sau xe, cũng cười.

Dì Bạch ngồi trong xe, nghe được rõ ràng toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi. Cô thở dài, mấy lời bẩn thỉu như thế cô từng nghe nhiều rồi, cô cứ tưởng là mình đã không còn để ý nữa. Nhưng thật không ngờ, ở lầu xanh nghe được còn có thể bỏ ngoài tai, nhưng ở trong xe bò này mà bị những người này nói thế, lại là một cảm giác khác.

Có mấy người phụ nữ nghe thấy bèn khóc nấc lên, Lão Khải đập thành xe, lớn tiếng mắng: “Khóc cái gì mà khóc, làm cái gì đấy? Mẹ kiếp, đừng có gọi ma kêu quỷ đến cho tao. Chúng mày nghe rõ đây, đã đến cái nước này, chúng mày cũng oán giận không được rồi, oán đi, số chúng mày càng khốn. Tao nói cho chúng mày nghe cái lẽ này: lên thuyền Tây rồi, nếu không muốn chịu khổ, thì cứ nhảy xuống biển, thế là xong hết, đỡ khỏi làm tôi mọi ở Nam Dương, còn không bằng làm lợn.”

Lão dọa như thế, tiếng khóc lại càng nhiều. Giữa trời tuyết lớn, nhóm người này thực sự trông những những u hồn dã quỷ.

Dì Bạch nghe thấy, trong lòng cũng buồn bã. Cô co mình vào góc run rẩy, không biết là run vì lạnh hay run vì sợ.

Cô biết, mọi người trên xe này đều có nỗi khổ sở riêng, nhưng phải đến nước này, đúng là tự mình chuốc lấy. Hồi đầu tiên, cô cũng không muốn, nhưng cứ từng bước từng bước mà đi, cứ như ma sai quỷ khiến vậy. Kỳ thực có vài lần, đúng là có người tốt thích cô, không ngại xuất thân của cô, muốn chuộc cô ra ngoài, cô vẫn còn muốn chọn lựa người khác, kén cá chọn canh, mơ tưởng muốn tìm một trạng nguyên mà chuộc thân, bay lên cành cây làm phượng hoàng.

Mình mắc nợ kẻ vong ân phụ nghĩa nhiều tiền như thế, đến bước đường này rồi, cũng coi như là đã sớm liệu đến. Không biết đến Nam Dương rồi, còn có bao khổ cực gì đang chờ cô, hay có lẽ thực là chết giữa đường, xong hết mọi chuyện.

Lần này thực là tuyệt vọng, cảnh khốn cùng này khác với ngày trước. Ngày trước khốn khổ, cô còn có thể cáu giận, cuống quýt hay chửi mẹ nó, đó là bởi vì cô biết mình còn có cơ hội chuyển mình. Nhưng lúc này đây, trong lòng lạnh toát từ ngoài đến tận tim, ngoài hối hận, chính là tuyệt vọng.

Ngay khi dì Bạch đang tuyệt vọng, chợt nghe đằng trước láo nháo tiếng gào thét của mấy người Việt. Tất cả mọi người liền cảnh giác, bỗng nghe Lão Khải mắng: “Cái gì thế? Còn chưa ra khỏi tỉnh mà, đánh cho tao.”

Lão Khải mắng xong liền móc súng ra. Trong lòng lão vốn đang khó chịu, giờ muốn đi xem xem đứa xúi quẩy nào chạm nọc mình. Lão Khải vừa nhảy xuống khỏi xe bò tiến lên mấy bước, liền nhìn thấy dưới ánh sáng đèn đuốc ở phía trước, đi tới một người đầu tóc rối bù bẩn thỉu, trong tay cầm một thanh đao.

Lão Khải nhìn bộ dạng người kia rất quen, da đầu liền tê dại đi, thầm nghĩ toi rồi, sao lại là tên ôn thần này? Đang định lên tiếng, Hồ Bạt ở phía trên liền tự tung tự tác, đi gào thét với mấy người Việt Nam: “Làm thịt thằng ăn mày này!” Lão Khải ầm một tiếng trong đầu, nghĩ bụng thôi xong.

Dì Bạch nghe thấy động tĩnh trước xe, tiếng súng, tiếng dao nháy mắt liền vang dội, sợ quá bèn bịt chặt tai lại. Không quá nửa nén nhang sau, không còn nghe thấy cái gì nữa, bốn phía chỉ còn tiếng tim đậm bình bịch của mấy những người phụ nữ đang nén thở và tiếng tuyết rơi xuống đất.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân bước từng bước từng bước trên tuyết. Cô nhìn thấy Lão Lục giơ cây đuốc đi tới bên cạnh xe, một đao chém đứt khóa xe, thò đầu vào.

Gió lạnh thổi vào trong xe, tất cả lập tức nổi da gà. Lão Lục đưa cây đuốc vào trong xe chiếu sáng, liền thấy dì Bạch, trên mặt toàn là tuyết, lộ ra vẻ tươi cười: “Ở đây à?”

Dì Bạch gật đầu. Lão Lục tra đao vào vỏ, chìa bàn tay đầy nước bùn đen kịt: “Về nhà.”

Dì Bạch gật đầu. Tất cả mọi người ở đây đều săm soi nhìn cô, cô được dắt ra khỏi xe, rồi cô lập tức nhận ra, giày mình hoàn toàn không thể đi trong tuyết, vừa đụng đến tuyết là ướt sũng rồi. 

Cô định cắn răng gắng bước, bất chợt phát hiện người mình nhẹ bẫng đi, đã thấy mình ở trên lưng Lão Lục.

Trên trời tuyết rơi như lông ngỗng, tấm lưng Lão Lục nóng hầm hập. Gã bước từng bước trong tuyết, người phụ nữ ở trên lưng bỗng ôm gã thật chặt, đầu dán sát vào gáy gã. Lão Lục không do dự, không dừng bước, vẫn tiếp tục đi, mỗi bước đều vững như bàn thạch. 


Giữa đất trời dường như chỉ còn có hai người bọn họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét