28/9/15

[Lão Cửu Môn] Ngô Lão Cẩu - Cửu Ngũ làm mai




Hóa ra, mối nhân duyên của ông nội Ngô Tà, lại bắt đầu đầy thú vị như thế này.


Giải Cửu Gia đẩy đẩy kính mắt, đây là lần thứ ba anh ta làm động tác này rồi, cô bé ngồi đối diện có hơi lúng túng không biết phải làm sao.

Ở trong quán trà này, người đàn ông đó đã cứ nhìn cô như thế này sắp được cả một canh giờ rồi. Nếu như không phải mẹ cô cố ý để bọn họ gặp nhau, cô thực sự không muốn ngồi một chỗ lâu đến thế, lại còn bị một gã đàn ông quái gở nhìn chằm chằm nữa.

Cô gái lấy làm lạ, cũng không khỏi quan sát người đàn ông này thật lâu. Tuy nói bầu không khí rất gượng gạo, người đàn ông này rất cổ quái, nhưng cũng phải nói, nếu không phải người đàn ông này có một loại khí chất đặc biệt kỳ quái đấy, cô đã kiếm cớ bỏ đi từ lâu rồi, dù sao mẹ cô cũng không thể để cô chết ngất ở đây vì ngượng ngập được.

Là loại khí chất gì nhỉ? Cô không nói rõ ra được, nhìn người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy không nhìn thấu được.

Người không thể nhìn thấu được, trên đời này có rất nhiều loại. Có loại trầm tĩnh ít nói, có loại trong ngoài bất nhất, có vài người ngoài mặt thì cười ha ha ha, kỳ thực tâm cơ rất sâu; có vài người tất cả đều rất bình thường, nhưng khiến bạn cứ cảm thấy hắn không bình thường; nhưng còn người đàn ông này?

Đó là một cô gái khá thông minh, cô biết, nếu một người có thể khiến người khác cảm nhận được trong nội tâm hắn đang ẩn giấu cái gì, vậy người này không được tính là lòng dạ sâu xa thực sự. Người bụng dạ càng sâu, đó là bạn biết hắn có một vài kế hoạch, bạn biết hắn đang che giấu điều gì đó, nhưng toàn bộ những gì bạn tính ra đều sai bét, đối phương ngay cả suy đoán của bạn cũng đã sắp đặt đâu ra đấy rồi, suy nghĩ thực sự của hắn bạn không thề mò đến được dù chỉ là râu ria bên ngoài, đó mới là nhà mưu lược chân chính.

Nhưng mà, cái người Cửu Gia này – không biết một người trẻ đến thế, vì sao lại được người ta tôn là Cửu Gia – khí chất của anh ta, bạn không cách nào phán đoán được bất kỳ điều gì, bạn nhìn anh ta, vĩnh viễn chỉ có cảm giác anh ta vốn không hề đơn giản, nhưng không tài nào khẳng định được. Đúng vậy, khi bạn không ép buộc mình nghĩ rằng, người này không phải loại tùy tiện dễ dãi, lúc đó bạn sẽ luôn cảm thấy, hình như mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Để lộ một chút sơ suất đi.

Cô gái thầm nghĩ, chưa có người đàn ông nào khiến cô khó nhìn thấu như vậy. Từ những tên đàn ông xưa nay cô từng gặp gỡ, đàn ông tiếp cận cô, tất cả đều luôn có một mục đích gì đó, chỉ cần cô nhìn thấu được người này rốt cuộc là hạng người gì, gã đàn ông này sẽ không còn gì thú vị nữa.

Cái này đúng là hóc búa. Nếu mình cứ thế mà đi, có tính là thất bại không nhỉ? Cô gái thầm nhủ. 

“Anh rốt cuộc muốn nhìn tôi tới khi nào?” Cô gái quyết định lấy công làm thủ, chủ động tiến công, xem có kết quả gì.

Giải Cửu Gia nhìn khuôn mặt búp bê của cô gái, thầm thở dài, nha đầu này xinh xắn đáng yêu, lanh lợi tinh quái, lại còn có một khuôn mặt búp bê cực kỳ nũng nịu, thảo nào mời gọi lắm đàn ông thích thế, hoa đào phơi phới, đã vậy lại còn thông minh, ai cũng chướng mắt, khiến mẫu thân sứt đầu mẻ trán, mình nếu không phải họ hàng của cô nàng thì cũng chẳng muốn lội cái vũng nước đục này, đi giới thiệu đối tượng cho cô ta đâu.

“Anh nói gì đi chứ.” Cô gái có chút sốt ruột, thầm nghĩ hay là mình nhìn lầm rồi, gã này là một tên thô lỗ?

“Không xem kỹ mặt hàng, làm sao mà đi chào bán ra ngoài được?” Giải Cửu Gia lắc đầu, thưởng thức một ngụm trà, nhìn đồng hồ quả quýt, rồi đứng dậy đi xuống lầu, vừa đi hẵng còn vừa thở dài.

Cô bé biểu muội này tốt thì tốt thật, đáng tiếc mình không hưởng thụ nổi, cả thiên hạ ai chèn ép nổi nha đầu này chắc chỉ có người kia. Cũng được, coi như một mối nhân duyên, mình quá nặng lòng sự nghiệp, đời này không hợp yêu yêu đương đương. Xem chuyện tốt của bọn họ, cũng coi như là giải bớt nghiệp chướng cho mình.

Giải Cửu Gia nhớ lại một buổi tối bốn năm về trước, chuyện mình làm, trong lòng căng thẳng, vỗ vỗ ngực rồi lại thở dài.

Cô nương trong quán trà trợn mắt há mồm ngẩn ra, nhìn cái bàn ở bên đối diện đã trống không, mãi lâu sau mới phản ứng được, sắc mặt liền tái mét lại, xoay người nói với con hầu đi theo: “Đi thôi.” Vừa muốn rời đi, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi tay ôm một con chó, hớn hở nhảy lên lầu, vừa lên liền gọi: “Giải Cửu đâu rồi? Không phải Tiểu Cửu Cửu nói đã pha sẵn trà ngon ngồi đây đợi ta tới à?” Nói rồi mới nhìn thấy cô nương nọ, cả mặt tái xanh nhìn mình chằm chằm, không khỏi bật cười: “Giải Cửu sao lại biến thành một cô Hai rồi? Đừng nói, trông đúng là cũng có phần giống lắm. Cô nương, buổi sáng đẹp trời thế này, đừng có tự giận mình mà hỏng hết cả tâm tình.”

“Ngươi mới là Giải Cửu ấy!” Cô gái tức giận đứng phắt dậy, thẳng tay hắt luôn chén trà lên mặt người kia.

Tiểu Nhị đi theo người nọ lên lầu liền phát điên rồi, lập tức lấy khăn lông ra lau lau: “Ngũ Gia, ngài không sao chứ?”

Cẩu Ngũ lắc đầu, nhìn cái bóng nho nhỏ xinh xắn đã đi thẳng xuống lầu, lại liếc nhìn con chó con đáng thương của mình, không khỏi lắc đầu, hỏi Tiểu Nhị: “Cô nương nhà ai thế?” Tiểu Nhị gãi đầu, không biết nên nói thế nào, chợt nghe cô nàng ở dưới lâu kêu vọng lên: “Đứa nào dám nói, bà đây lột da nó! Có gan thì tự đi mà tra, muốn tính sổ đi mà tìm Cửu Gia của ngươi ấy!”

Tiểu Nhị liếc nhìn Cẩu Ngũ, Ngũ Gia xua xua tay bảo Tiểu Nhị đừng nói nữa, dựa vào lan can rồi ngồi xuống, phủi phủi quần áo ướt, nhìn cô nương đã đi vào đường cái, không khỏi bật cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét