16/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên - Chương 3

Chương 3. Bóng đen dưới đáy ngôi nhà.


Thân thế của Bảy Ngón, trước kia rất nhiều người đã từng thử điều tra, tra được rằng, người này vào thập niên 80 từng làm việc trong một đội công trình lớn ở Nội Mông, đến đó thì không tra thêm được gì nữa.


Đại đội công trình Nội Mông này, đến những năm 90 thì toàn bộ mất tích, không biết đã đi đâu, chắc hẳn phần lớn cũng là làm một số hạng mục khai khoáng bí mật của Nhà nước. Về sau cả đội được chuyển về đơn vị khác, cho nên cơ bản là đã đứt đoạn tin tức.


Do liên tục hoạt động ở phương Bắc, những công trình của Bảy Ngón, đa số cũng là ở phương Bắc. Miền Nam chỉ lác đác một số thôi.


Thiết kế công trình ra những bộ phận kỳ quái đến vậy, lại còn thực hiện trong lúc thi công công trình, chỉ một người thì không đủ, tôi nói với Tiểu Hoa: “Bảy Ngón có lẽ nào không phải một người, mà là bảy người?”


Tiểu Hoa nhíu mày: “Vì sao lại nói thế?”


Tôi nói: “Tớ cũng làm nghề này, tớ biết từ bước bản vẽ thiết kế cho đến bước cuối xây dựng xong căn nhà cần phải có bao nhiêu người tham gia vào trong đó, ở thời kỳ trước, tuyệt đối không thể nào che giấu được kết cấu bên trong mà không bị ai phát hiện, cho nên, đây chắc chắn là một tổ chức, rất có thể là gồm bảy người.”


Đó là một thời kỳ khi mà sự sáng tạo và cá tính riêng bị kiềm chế, nếu như có một đám người trẻ tuổi, muốn tự xây nên những công trình của mình và thực hiện những ý tưởng quái lạ nào đó trên thiết kế, có thể cũng chỉ có cách này.


Bỗng, tôi nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Công trình muộn nhất của Bảy Ngón là vào năm nào?”


“Sau giai đoạn giữa thập niên 90 thì không còn phát hiện thêm nữa.”


Vào thời kỳ Trung Quốc phát triển nhanh nhất đó, đứng trước đủ các loại thay đổi trong cơ chế, nhóm bảy người thực ra không tính là nhỏ, nhưng trong dòng chảy lịch sử vẫn không thể nào liên tục tất cả cùng tiến về phía trước, bọn họ vì hứng thú mà tập hợp lại với nhau, mà khi thời đại phát triển, tính cách con người bắt đầu được giải phóng, thì việc trút hết cảm xúc trong lòng như ban đầu cũng dần dần trở nên không còn quan trọng đến mức ấy nữa.


Cho nên, vào giữa thập niên 90, rất có thể, Bảy Ngón đã giải tán. Mà tính khoảng cách từ khi xây tòa nhà này đến giữa những năm 90, rồi cho đến hiện nay, nhóm người Bảy Ngón chắc chắn tuổi không còn trẻ nữa, không chừng, đã có người qua đời rồi.


Đương nhiên, tất cả đây chỉ là suy đoán của tôi.


Tôi mở di động ra, bắt đầu chụp lại chiếc đàn dương cầm. Nếu như anh bạn kia vẫn còn ở trong căn nhà này, như vậy trên cây đàn dương cầm này chắc chắn có gợi ý.


Cây đàn dương cầm rất lớn, rất nặng, bằng gỗ vững chắc, bên trong có nhiều dây đàn còn chưa nối.


Nói thật, cây đàn dương cầm rất bình thường, vừa nhìn là biết là do nhóm người kia để lại trong căn nhà tô giới cũ này, tôi chẳng có tí trình độ gì với nhạc cụ. Cẩn thận quan sát lại một lại, không có bất kỳ phát hiện gì. Nhưng đầu sợi dây đàn dương cầm không có dấu vết bị oxy hóa, chứng tỏ cây đàn này sắp đến lúc phải sửa.


Tôi với Tiểu Hoa đem tấm vải bọc đàn ra trải trên nền đất, phát hiện trên mặt tấm vải là một bản vẽ.


Đó là một bản thiết kế mặt cắt của công trình, tôi liếc mắt một cái là nhìn ra, đó chính là thiết kế của căn nhà cũ mà chúng tôi đang đứng này. Có thể nhìn thấy rất rõ ràng thiết kế của đại sảnh, phần nối liền giữa căn phòng ngầm và lầu hai, hai đường cầu thang, và kết cấu thông gió của lò sưởi. Một số trang trí ở bên ngoài, là kiểu biệt thự do kiến trúc sư người Ý phỏng theo cách làm của người Pháp điển hình của thời đó. Hồi còn đi học, bọn tôi từng được xem qua rất nhiều ví dụ, cũng đi thực tế đến rất nhiều khu tô giới, phác thảo trực tiếp hiện trường.


Nhưng có một phần, không phải mảng chính trong bản thiết kế, tôi giật mình phát hiện ra, căn biệt thự nhỏ này chỉ chiếm có chưa đến một phần mười bản thiết kế, trên bản vẽ, khu vực dưới lòng đất của tòa biệt thự có một khoảng bóng đen cực lớn bị bôi đen sì.


Bóng đen này ít nhất phải lớn gấp mười lần diện tích căn biệt thự, phần ranh giới không có quy tắc nào, hình như là tự nhiên mà thành, thoạt nhìn trên bản thiết kế mà trông giống như một sinh vật khổng lồ xấu xí, phủ phục bên dưới lòng đất tòa kiến trúc này.


“Đây là cái gì?” Tôi với Tiểu Hoa cùng lúc hai mặt nhìn nhau.



“Bên dưới căn nhà này, còn có vật lạ?” Tôi thắc mắc, “Tòa nhà này, được xây ở phía trên một vật lạ khổng lồ?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét