14/8/15

[ĐMBK] Ở đấy lúc này - Bàn Tử





Ở đấy, Lúc này - 此时彼方

Bàn Tử



“Anh nhất định phải đánh hết 18 lỗ à?” Người nhặt bóng là một cô em cao có 1m5, mông rất vểnh, dẹo tới dẹo lui. Bàn Tử châm thuốc, ngồi xổm trong hố cát, gậy đánh golf cắm trong cá, đang tức giận.


“Golf là trò vận động của quý ông, anh tự coi mình đi, làm ruộng làm có nửa, ngồi xổm xuống chính là bón phân tự nhiên rồi.” Cô bé có khẩu âm Quảng Đông nói chuyện rất thú vị. “Tức giận làm được gì, bóng cũng không tự nó chui ra được đâu.”


“Xong chưa? Xong chưa?” Bàn Tử cả giận nói, “Đã bảo đây là lần đầu tiên ông đây đánh, khinh người mới cái gì, cả lò nhà cô trời sinh đã biết đánh bóng trúng lỗ à, lằng nhằng ông khiếu nại giờ.”



Cô gái bĩu môi, cầm lấy cái cào cát, cào hết dấu chân Bàn Tử trong hố cát. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Bàn Tử, vỗ vỗ Bàn Tử. “Đừng nóng. Anh không biết đánh cũng không thể lần đầu học đã trúng, với cả, tôi biết vì sao anh nổi nóng, chắc chắn không phải vì cái này mà nổi nóng.”


“Thế vì sao tôi nổi nóng,” Bàn Tử nhướn mày gắt um lên, “Ông đây vì sao nổi nóng bà thím cũng muốn quản à, làm đứa nhặt bóng cũng giỏi gớm nhỉ.”


Cô gái tiếp tục bĩu môi, không nói nữa, lấy ngón tay nghịch cát.


Hạ hỏa một hồi, Bàn Tử lại hỏi, “Đêm 30 Tết, sao sân bóng nhà các cô vẫn còn hoạt động thế? Không phải về quê ăn Tết à?”


“Kiếm tiền thôi,” Cô gái nhìn bàn tay của mình, “Ai mà biết được mấy kẻ lắm tiền các anh nửa đêm sẽ chơi mạt chược hay chơi bóng, một gậy có thể nhiều hơn một lượt rồi, cơ mà, chỉ có một mình anh đi đánh golf, lại càng biến thái, giữa đêm 30 một mình chơi bóng, không có người nhà à?”


“Chỉ có một mình thôi.” Bàn Tử nhả ra một hơi khói thuốc, nửa đêm, ánh đèn ở sân bóng rất ảm đạm.


Gió thổi qua, cô gái rùng mình một cái. “Còn có 7 lỗ nữa. Chúng ta mau đánh xong đi.”


“Có bạn trai chưa?” Bàn Tử đột nhiên hỏi.


“Chưa, làm gì, muốn giới thiệu à?”


“Không có, đúng không. Được, đi, không chơi nữa. Chúng ta đi làm việc khác một tí, Bàn gia đưa con nhỏ này đi ăn gì ngon ngon chút.”


“Không được, tôi phải làm việc, làm thêm giờ đã thảm rồi, lại bị đuổi việc mất.”


“Yên tâm, ông chủ đây là bạn của tôi.” Bàn Tử gẩy tàn thuốc, lấy mũ của mình đội lên đầu cô gái, “Cho cô biết, cô may mắn lắm đấy, mình đi ăn cái gì đắt vào, ăn không được thì gục, cứ thoải mái đi.”


“Anh đối tốt với tôi thế làm gì? Muốn theo đuổi à.” Cô gái nhỏ cười giảo hoạt.


“Hiện giờ người cần đến tôi không có nhiều lắm, hôm nay trời lạnh, cô muốn tôi mời cô đi ăn một bữa ngon, là cô đối tốt với tôi lắm rồi.” Bàn Tử nhìn đồng hồ đeo tay. “Sang năm mới rồi.”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét