Ở đấy lúc này - 此时彼方
Hoa Nhi Gia
Trong tiệm, Giải Vũ Thần sờ sờ ria
mép của mình.
Trước đây, anh cứ tưởng, mình phải sau
60 tuổi mới có thể để râu. Mà giờ khuôn mặt anh mọc đầy râu mép dài đến mức
không quá thích hợp.
Đối với vẻ ngoài của mình, năm xưa
Nhị Gia từng nói rất rõ ràng, ở dưới đất, tướng mạo chẳng có ý nghĩa gì, nhưng
trên nhân gian, khuôn mặt là một tấm biên lai mượn đồ, mình mà dùng khuôn mặt này
mượn ít nhiều đồ đạc, đến lúc về già vẫn phải trả.
Đương nhiên, nếu như bề ngoài của
mình mà giống như Bàn Tử, Nhị Gia sẽ không nói những lời này. Mặt Bàn Tử hẳn là
tấm hóa đơn phá sản thì đúng hơn.
Mình với mấy người khách trọ không về
quê ăn Tết, ở lại trên lầu của một siêu thị kiêm tiệm thú cưng trong huyện
thành nhỏ này, đã rất lâu rồi, ông chủ tiệm thú cưng đi Hải Nam nghỉ đông rồi,
bọn họ bèn ở đây giúp việc làm ăn, chủ yếu là vì mấy con chó được gửi ở đó.
Hôm nay là đêm giao thừa, chắc chắn
không có ai đến tiệm làm gì, anh đổi một con điện thoại stupid-phone màu đen, rất
nhỏ, rất nhẹ, thoắt cái thì xoay tròn trong bàn tay anh như có ma thuật, thoắt
cái lại biến mất. Anh nhìn sang cái máng nước nuôi động vật thủy sinh ở bên cạnh,
rất nhiều lại đa dạng đủ các loại rùa, đang nằm trong đó ngủ đông. Sinh mệnh của
một con rùa bé nhỏ không được quý trọng, chúng nó rúc vào trong lớp vỏ cứng của
mình, đến đầu xuân năm thứ hai liền chết.
“Lộc cộc” một tiếng, từ trên nóc nhà
vang lên một tiếng rất nhỏ.
Chiếc di động trong tay Giải Vũ Thần
ngừng lại, anh cảnh giác nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên, chuông cảm ứng
khách hàng ở ngoài cửa vang lên.
Một cô gái đi đến, giậm chân, xem
đôi mắt thì hình như vừa mới khóc.
“Tôi đến dẫn nó về.” Cô gái nói.
Giải Vũ Thần thấy đằng sau cô gái có
một chiếc xe lớn, màu đen, đỗ ở ngoài cửa, chưa tắt máy.
“Cãi nhau à?” Giải Vũ Thần cười cười,
để cô vào tự đi lấy về. Cô gái vén mũ lên, để lộ ra mái tóc của mình. “Tôi một
mình quay về, anh ta một mình rời đi.”
Giải Vũ Thần lại ngẩng lên nhìn phía
trên đỉnh đầu, rồi khoác thêm chiếc áo bành tô, đuổi theo ra ngoài, trèo lên ghế
phó lái chiếc xe của cô gái kia. Cô gái nhìn anh: “Làm gì thế? Tôi về nhà.”
“Cho đi nhờ một đoạn, lái xe đi.” Giải
Vũ Thần nhìn nóc nhà phía sau thông qua gương chiếu hậu, không nhìn ra được là
cái gì.
“Tốt nhất là chỉ đi nhờ xe, nếu dám
xằng bậy coi chừng tôi đánh.” Cô gái khởi động xe, Giải Vũ Thần lấy sim trong
di động ra, ném ra bên ngoài cửa sổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét