12/8/15

Đừng chọc vào Song Ngư - Hòa Thái Đầu

Đừng chọc vào Song Ngư
-by Hòa Thái Đầu-



Xung quanh tôi có rất nhiều Song Ngư, Nam Phái Tam Thúc là một trong số đó. Ngẫm ra thì bạn bè của tôi không nhiều, cho nên tỉ lệ Song Ngư lại càng cao kinh người. Người quen tôi đều biết, bình thường tôi hay lấy các chòm sao làm trò cười, cho nên không quá có khả năng là tôi dựa vào chòm sao mà kết giao bạn bè. Thế nhưng, cứ lòng vòng đi một hồi, nhìn khắp bốn phía, tự dưng phát hiện ra mình bị một đống Song Ngư nam bao vây rồi. Không có cách nào cả, Bò Cạp cứ vẫy gọi Song Ngư đến như thế, tự nhiên đã hợp, muốn cản cũng không cản nổi.


Cách lần gặp Nam Phái Tam Thúc trước, thời gian đã qua rất lâu rồi. Hồi ấy trước khi chia tay, anh ấy cứ lưu luyến nói với tôi: “Đến Hàng Châu chơi với anh nhé, nhất định phải đến chơi nhé, anh mở một tiệm lẩu chờ em!”. Sau này, anh ấy thực sự mở một tiệm lẩu thật, nhưng tôi vẫn chưa đến.



Ai cũng nói Song Ngư nam dùng cái thiếu đạo đức của mình mà khuất phục người khác, còn nói, Song Ngư nam cặn bã. Tôi thì không nghĩ thế, Song Ngư nam mỗi tên kỳ quặc một vẻ, điểm duy nhất có thể coi là điểm chung đó là nhạy cảm như nhau. Nếu bạn có một người bạn Song Ngư, vậy bạn nhất định phải quen với việc bọn họ đột nhiên lên cơn động kinh, chả hiểu sao tự dưng biến mất khỏi cuộc đời bạn rất lâu rất lâu. Một khi bạn tiếp nhận được điểm này rồi thì kỳ thực, Song Ngư nam cũng dễ chơi lắm. Không cần phải ngạc nhiên này nọ vì họ cứ thình lình động kinh, cũng không cần phải thể hiện ra mảy may một chút kinh hỉ vì cửu biệt trùng phùng gì, cứ giống như thể mọi người mới chạm mặt nhau một tiếng trước là được rồi.


Có một ngày, tôi gặp Nam Phái Tam Thúc ở quán cà phê. Anh ấy nói: “Thái Đầu, em đi mua giúp anh một ly cà phê, anh đi vệ sinh rồi quay lại.” Sau đó, anh ta cứ thế mất tích luôn. Tôi không gọi điện thoại hỏi, cũng không nhắn weixin trách móc. Ba tháng sau, chúng tôi lại gặp nhau trong một quán cà phê, tôi tiện tay đưa luôn ly cà phê của mình cho anh, nói: “Cà phê của anh.” Sau đó, chúng tôi ngồi xuống, tiếp tục câu chuyện ba tháng trước bị gián đoạn. Đúng thế, Song Ngư nam thỉnh thoảng động kinh, Bọ Cạp đụng phải cái tên bất cứ khi nào cũng có thể động kinh, một chút điên khùng đó giống như dòng suối róc rách chảy vào đại dương mênh mông cuồn cuộn, không chút gợn sóng, hoàn toàn biến mất.


“Anh đi đâu thế?” Câu hỏi kiểu này bổn tọa xưa nay chưa bao giờ hỏi.


Gần đây, mặc dù là cách mạng internet, cũng cảm thấy được Nam Phái Tam Thúc không vui vẻ gì. ĐMBK viết được bảy tám năm, cuối cùng cũng có cơ hội trở thành phim truyền hình và phim điện ảnh, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Ai mà không mong muốn câu chuyện và nhân vật dưới chính ngòi bút của mình được xuất hiện trên màn ảnh lớn cơ chứ? Nhưng điều này cũng đồng nghĩa bước một chân vào giới giải trí ồn ào nhốn nháo. Mặc dù dưới ngòi bút của anh ấy, những cửa thanh đồng, lầu Trương gia quỷ dị hơn giới giải trí nhiều, nhưng anh ấy chỉ là một tên trạch nam đơn giản, kỳ thực anh ấy không thích ứng được.


Có giới giải trí thì có sao chép, có sao chép thì có thị phi, có thị phi thì cần ngòi nổ, cho nên Nam Phái Tam Thúc gần đây thường xuyên bị vô tình hoặc cố ý cho làm ngòi nổ. Đương nhiên anh ấy sẽ không thấy vui vẻ, nhất là khi người ta châm lửa anh ấy, đặt lên giữa sân khấu, rồi một đống những kẻ không quen biết bao vây xung quanh nhổ nước bọt. Cho người này diễn là khốn nạn, cho kẻ kia diễn là phá hoại, cho tay này đạo diễn là ngu dốt, cho tên kia đạo diễn là đần độn.


Giấc mơ của anh ấy chỉ đơn giản là ở lầu 4 cao ốc Lập Nguyên số 88 đường Giáo Công thành phố Hàng Châu mở một tiểm lẩu nho nhỏ tên là Ninh Ký, để khách đến chỉ cần bỏ ra khoảng 39 tệ là có thể thưởng thức một chầu mỹ vị, hơn nữa, có thể gọi điện qua số 0571-56899538 để đặt chỗ. Nếu có thể cho thực khách tự chọn đĩa nguyên liệu, mỗi người một nồi, như thế quả thực có thể coi là hoàn mỹ rồi!


Quen anh ấy lâu đến vậy, tôi biết rõ anh ấy lại càng sẵn lòng đứng cùng bên những độc giả của mình, nhưng không phải trên sân khấu ồn ã náo nhiệt, như thế anh ấy có thể tự tại hơn nhiều. Dù là trò chuyện cùng độc giả về Trường Bạch Sơn năm 2015, hay là về chuyện phía sau cửa thanh đồng, chỉ cần là chủ đề mà mọi người có cùng chung tiếng nói, ăn ý hiểu nhau cực kỳ. Chứ như bây giờ, thường xuyên bị người người bao vây chửi rủa, cứ như thể anh ấy phải có trách nhiệm với nào chọn diễn viên, kịch bản, thực hiện, quảng cáo, chế tác, tôi nghĩ, điều này đã vượt xa giới hạn mà tinh thần nhạy cảm của anh ấy có thể chịu đựng.


Anh ấy chẳng qua chỉ là một nhà văn thôi!


Một nhà văn, một người nghệ nhân, sáng tạo ra tác phẩm cho thế giới này, vậy cũng không nên làm khó anh ấy. Suy cho cùng, trách nhiệm của anh ấy chỉ là viết một cuốn tiểu thuyết thật tốt. Thanh danh, vinh dự của anh ấy đến từ niềm tin quý báu của độc giả, cũng hoàn toàn là dựa trên bản thân tác phẩm đó. Làm xong được bước này rồi, lại còn phải góp thêm một phần cho mục tin tức trong giới giải trí, theo lời mẹ McDull đã nói: nhiều thêm nữa, chính là tham lam.


Cho nên, tôi hy vọng các lộ anh hùng có thể buông tha Nam Phái Tam Thúc, đừng nhiếc móc anh ta nữa. Cũng hy vọng các bạn độc giả của Nam Phái Tam Thúc nhà tôi, có thể tiếp tục ủng hộ anh ấy, cùng vượt qua gian nan.


Lúc tôi và Nam Phái Tam Thúc chia tay ở quán cà phê, anh ấy buồn bã nói, bởi vì áp lực quá lớn, dạo này cứ rụng tóc hoài, mắt thấy sắp trụi giống tôi rồi. Vì thế, khi anh ấy quay về Hàng Châu liền cạo một cái đầu bóng lưỡng, hy vọng tóc mọc ra lần nữa có thể dày hơn chút.


Tối nay tôi đến tiệm cắt tóc, cũng cạo một quả đầu bóng lưỡng --- Ba béo, em làm vì anh chỉ có đến thế này thôi.



----------

Chú: “mẹ McDull” đến từ bộ phim hoạt hình gia đình hài hước dễ thương Trung Quốc – Hồng Kông kết hợp sản xuất “Mạch Đâu: tớ và mẹ tớ” (McDull – me and my mum).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét