Chương 14.
Chúng tôi quay lại căn nhà sàn đầu
tiên, chui qua ván sàn xuống đến vách đá, rồi trèo thẳng xuống đến sát mặt nước.
Tiếng nước chảy xiết rất lớn, không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ sợ bọn
kia lại bơi quá đà mất, Phượng Hoàng bèn bơi ngược dòng, dùng giàn thun bắn mấy
viên “yêm tử” ra.
Đó là những viên tròn làm từ một loại
cỏ và bã rượu, bên trong nhồi hòn sắt, rơi xuống dòng nước lập tức chìm xuống tận
đáy. Đồng thời tản ra một mùi tanh tưởi rất kỳ quái. Người lặn dưới nước đánh
hơi được mùi này liền biết sắp đến gần mục tiêu rồi, sẽ lập tức bơi nép vào
vách đá.
Tuy dòng nước chảy rất xiết, nhưng
loại mùi của “yêm tử” này khuếch tán suốt một vùng lớn trong nước xiết mà suốt
mấy giờ liền không nhạt bớt.
Lúc này Phượng Hoàng liền hỏi: “Ông
xem, mấy năm liền lũ người Tây đi vào trong núi sâu rừng thẳm sau bản này, rốt
cuộc chúng muốn tìm cái gì nhỉ? Đằng sau nơi này có thứ gì thế nhỉ?”
Đằng sau bản làng này là một vùng rừng
nguyên sinh rậm rạp khổng lồ, kỳ thực đây là nơi tiếp giáp giữa Trung Quốc với
một nước nào đó, khu vực này từ cổ đến nay chẳng có mấy dấu chân người đặt tới
là bao, kẻ dám đi vào trong, chỉ có Bimaw của các bản làng quanh đây thôi. Nghe
nói, các Bimaw có mấy con đường mòn tổ truyền, có thể vào trong rừng an toàn được
chừng bảy ngày đường. Còn nếu đi vào sâu hơn nữa, muốn đến nơi sâu nhất thì có
thể tiêu tốn đến hơn nửa năm liền. Núi non trùng điệp, cỏ cây rậm rạp, trùng độc
chướng khí, bùn lầy thú dữ, tất cả những gì mà ta có thể tưởng tượng về một
vùng rừng rậm nhiệt đới miền Nam Trung Quốc, có lẽ ở đây đều có hết.
Tất cả những gì chúng tôi biết, chỉ
có mấy mẩu chuyện truyền miệng rất ngắn của những người lỡ đi lầm vào trong rừng
thuật lại. Ngoài truyền thuyết đã thần thánh hóa lên, ở đây không có bất kỳ một
tài liệu lịch sử liên quan đến con người nào để mà có thể phân tích.
Xà Tổ lắc đầu: “Không biết nữa,
nhưng chắc chắn có liên quan đến loài trùng này, Tẩu Thuốc biết tiếng Tây đấy,
nhưng không biết gã có nói thật với chúng ta không nữa.”
Với kích cỡ và mức độ hung hăng của
loài côn trùng này, có thể xé nát xác người thành thức ăn đến mức này, thì
không thể tồn tại rộng khắp trong rừng sâu được, nếu không chuỗi thức ăn sẽ bị
phá hủy mất. Có thể đó là một giống loài đặc thù của khu vực nào đó, hoặc lai lịch
của nó còn phức tạp hơn nữa.
Chẳng mấy chốc sau đó, từ dưới nước
trồi lên một đám “thủy kháo” màu đen, toàn bộ đám người gã Đũa sắt hút tẩu thuốc
xuôi dòng mà bơi lên, Phượng Hoàng thổi còi, bọn họ đến gần chúng tôi, rồi tất
cả trèo lên trên vách đá.
“Anh Đại Trương đâu?” Đũa sắt hỏi.
Phượng Hoàng chỉ lên trên đầu, Đũa sắt
liền nhíu mày một cái.
Người đông, gan cũng to lên, mang
theo một đám người lại trong nhà sàn trên đầu. Tất cả thu lại “thủy kháo”, tôi
đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trần nhà cỏ tranh, nghĩ thầm trên trần lợp cỏ này
có khi nào cũng có xác người rách nát ở trong hay không.
Không chỉ mình tôi, gần như là cùng
lúc, tôi nhìn thấy Tẩu Thuốc và gã chèo bè vạm vỡ như núi đồng thời ngẩng lên
nhìn trần nhà. Cả ba người cúi xuống ánh mắt chạm nhau, lập tức hiểu ra, những
gì đối phương biết còn nhiều hơn mình tưởng rất nhiều.
“Anh Mãnh.” Tẩu Thuốc nháy mắt một một
cái, người đàn ông vạm vỡ kia lập tức trèo lên xà nhà, bảo người đứng dưới
tránh ra, rồi xé cỏ tranh trên đỉnh đầu xuống. Gần như trong nháy mắt, một đống
tơ bông như lông chim lả tả rơi xuống như hoa tuyết. Một đống thịt nát treo lủng
lẳng xuống dưới.
Là một đứa trẻ. Xem cánh tay nhỏ bé
của nó, có lẽ còn chưa đến ba tuổi.
Chủ nhà này cũng bị xé nát, giấu
trên trần nhà.
“Mẹ kiếp thực ghê gớm, có thể cắn
nát người thành như thế, đến loài lang sói cũng chưa chắn đã làm được.” Người
đàn ông vạm vỡ nói.
“Không phải.” Công Tử Bột sơ mi trắng
đã thu lại “thủy kháo” của mình, mặc lại quần áo. Bơi suốt một đường nước, mà
sơ mi của y vẫn không hề bị thấm ướt, hơn nữa, còn phẳng phiu như mới được là vậy,
không biết làm sao mà được như thế. Y vừa thoa một loại dầu bóng lên tóc mình,
vừa nói: “Những người này không phải bị trùng giết chết. Mà là bị con người chặt
nát ra giấu lên đó để dẫn trùng tới.” Đồng thời chìa tay về phía Phượng Hoàng:
“Đồ của người Tây ở đâu?”
Phượng Hoàng thảy ra cho Công Tử Bột,
y nhìn lướt qua một cái, hiển nhiên rất quen thuộc với tiếng Anh, nói: “Các vị,
nếu không chê, vậy giờ hãy nghe tôi sắp xếp.”
“Dựa vào cái gì?” Đũa sắt Tẩu Thuốc
liền bật cười: “Anh Tiểu Trương có phải đầu óc có vấn đề rồi không, chú mày là
do ta gắp Lạt Ma mà tới, vì sao tao phải nghe mày sắp xếp? Mày tưởng mình là
ai?” Nói rồi liền đến cướp xấp giấy kia.
Anh Tiểu Trương giựt lại xấp giấy,
lùi ra sau một bước: “Dựa vào việc nếu không nghe tôi sắp xếp, đêm nay các người
đều chết sạch ở đây.”
Sắc mặt của Đũa sắt Tẩu Thuốc liền lạnh
lẽo, vừa định nháy mắt, lại thấy anh Tiểu Trương giơ một ngón tay lên: “Trước
nghe tôi nói, tập giấy này viết: những cục thịt người trên trần nhà cỏ tranh
kia, là do người trong bản này sắp xếp nưh vậy, hồi mới ban đầu, bản này bị dịch
sâu bệnh bùng phát, từng người từng người đều chết hết. Sau khi Bimaw lộ diện,
liền nhận thấy cách chết của người bản có liên quan đến một loại vu thuật. Nghe
nói, bản này được xây ở đây, còn chỗ ở của Bimaw thì tử thủ ở lối vào rừng
nguyên sinh đằng sau bản, chính là để phòng ngừa sức mạnh của vu thuật này
thoát ra khỏi khu rừng. Trong tất cả các kiến thức về pháp thuật mà Bimaw bản
này đã học từ thuở tấm bé, có một số thông tin liên quan đến loài trùng này,
ông ta biết tập tính của chúng. Bọn họ bèn cắt nát những xác người đã chết trộn
lẫn với cỏ tranh rơm rạ, lợp trên trần nhà sàn, buổi tối dùng để dụ trùng tới,
muốn tiêu diệt sạch loài trùng này.” Nói rồi, y lại giơ ngón tay thứ hai lên:
“Bimaw cho rằng sở dĩ loại vu thuật này từ trong rừng rậm lại đột nhiên xuất hiện
trong bản này, có liên quan đến nhóm thám hiểm người Tây lúc trước. Mà người
duy nhất còn sống sót trong nhóm đó, một Bimaw, có lẽ chính là kẻ mang loại vu
thuật này về. Người viết bản báo cáo này là một điều tra viên đến điều tra
nguyên nhân mất tích của nhóm thám hiểm trước đó, bọn họ về sau cũng mất tích
luôn trong bản này, người Mỹ nhận thấy bản này bắt đầu có địch ý với người Mỹ,
nên mới bảo ông đi gắp Lạt Ma, định dùng cách thức của người bản địa để thăm dò
tin tức. Phần này là chú thích ở đằng sau tập tài liệu này cộng với suy đoán của
tôi.”
Đũa sắt không lên tiếng, hiển nhiên
Công Tử Bột đã đoán đúng.
“Ở đây đường xá không tiện, cũng
không có bưu chính viễn thông, chúng ta có thể suy đoán như thế này, điều tra
viên đến đây điều tra về đội thám hiểm đã mất tích, ông ta không phải bị người
trong bản này hại chết, sau khi bọn họ tới đây có lẽ đã phát hiện ra luôn loài
trùng hại này rồi, thậm chí còn tham gia vào hoạt động giết trùng của người dân
bản địa nữa, những tư liệu này ông ta đã ghi chép lại khi đang tham gia vào hoạt
động này, nhưng xui xẻo thay, vị điều tra viên này có lẽ đã gặp nạn, mà xem mức
độ thối rữa của những xác chết và dấu vết hút thức ăn thì có vẻ như hoạt động
giết trùng của toàn bản đã xảy ra chuyện gì bất trắc khủng khiếp, dân bản địa tổn
thất quá lớn, hoặc là cả bản đã bỏ cuộc.” Anh Tiểu Trương đưa tập giấy qua.
“Tóm lại, vào buổi tối, nơi này sẽ biến thành một cái nhà ăn cực lớn, còn chúng
ta là những món ăn nóng sốt tươi ngon.”
Tốc độ đọc tiếng Anh của Đũa sắt rõ
ràng không nhanh bằng anh Tiểu Trương, lập tức cố gắng đọc hiểu, Tiểu Trương tiếp
tục nói: “Bây giờ còn có bốn tiếng nữa là mặt trời xuống núi, buổi tối ở đây
không có gì chiếu sáng, đều dựa vào đèn dầu hết, nếu không nghe lời tôi, vậy
nói xem ông định làm cái gì?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét