27/9/15

[Lão Cửu Môn] Trần Bì A Tứ - Vận mệnh





Trong lòng mỗi con người, có lẽ, đều có một người mà mình luôn hi vọng người ấy được sống, hơn nữa, phải sống thật hạnh phúc.


Nội đường, Nhị Nguyệt Hồng đem cua nấu thành ba món nhắm, dâng lên trước bàn thờ Nha đầu, châm ít hương cũ.

Trên bàn ở sau lưng đặt đầy báo giấy, được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chỉ có mấy tờ là vương vãi lộn xộn trên bàn.

Chỉ trong vòng một tuần, thành Trường Sa xảy ra những bốn thảm án diệt môn, trong đó có Tứ gia buôn thuốc từng được Phật gia thu mua dược liệu, tổng cộng một trăm hai mươi nhân khẩu toàn bộ đều đầu lìa khỏi cổ. Trên bãi sông Nam, một đêm mưa to, Nha đầu hấp hối, Nhị Nguyệt Hồng mang theo Nha đầu muốn đi ăn một chén mì canh cuối cùng. Người bán rong nhìn Nhị Nguyệt Hồng như kẻ điên, rối rít đuổi đi, nửa năm sau, cũng vào một đêm mưa to gió lớn, những người bán rong trên bãi sông Nam bị giết sạch một loạt, máu loang chảy vào nước sông, nhuộm đỏ ngầu toàn bộ bờ đê.

Anh biết là ai làm. Nhưng chuyện đến bây giờ, anh cũng không muốn đi truy cứu gì nữa, cũng chẳng sức đâu đi truy cứu gì nữa.

“Nàng sẽ chẳng vui vẻ gì về chuyện này đâu.” Nhị Nguyệt Hồng nhìn linh bài Nha đầu, “Nó vẫn không thay đổi.”

Dừng lại một chút, quay đầu nhìn lướt qua bậc thềm ngoài cửa sân, lại loáng thoáng thấy được một bóng người sau thềm cửa.

“Có điều, cua này cũng không tệ, chung quy thì cũng không uổng công nàng thương nó đến thế.”

“Ngươi lại làm sai cái gì rồi?” Nha đầu nhìn thấy Trần Bì A Tứ đang quỳ gối ngoài bậc thềm trước tiền đường, mặt đầy nước bùn, không khỏi thấy buồn cười.

“Con đi bắt cua.” Trần Bì A Tứ nói, “Sư phụ bảo con luyện công, con thấy chán quá, nghĩ sư nương thích ăn cua, lại thấy ở bờ sông có thật nhiều cua bơi bơi, ngứa tay bắt về một sọt, nhưng không muốn sư phụ phát hiện.”

“Chà, ngươi còn có lòng tốt bực này cơ à?” Nha đầu cười nói.

“Vâng, cho nên sư nương nhìn chỗ cua này xem, chi bằng người nói với sư phụ mấy câu, cho con bớt phải quỳ một canh giờ đi.”

“Thế không được, lần nào cũng là sư nương cầu tình cho ngươi, nhưng ngươi mắc lỗi thật, ta khuyên sẽ không linh.”

“Hừ, con bảo, sư phụ thật cổ hủ, không ngờ sư nương cũng nhỏ mọn như vậy, uổng công con bắt lũ cua gạch béo mập này. Về sau sư nương muốn ăn thì bảo sư phụ mua đi, đồ đệ không hiếu kính đâu.”

“Ai, việc nào phải ra việc ấy, ngươi không luyện công phải bị phạt, có điều, hiếu kính sư nương chỗ cua này, sư nương có thưởng khác.” Nói đoạn, Nha đầu bưng từ sau lưng ra một chén mì gạch cua, đưa cho Trần Bì A Tứ, “Quỳ mà ăn, ăn xong đầu gối sẽ hết đau.”

Trần Bì A Tứ nhìn mì cười: “Sư nương, có phải sư nương chỉ biết mỗi nấu mì không thế? Vì sao không phải gạch cua thì lại là ăn mì, không khỏi có hơi thảm.”

Nha đầu nói: “Ngươi còn muốn quỳ mà ăn cơm bốn món một canh phải không? Nếu ngươi chê mì ngấy, về sau ta không nấu mì cho ngươi nữa.”

Trần Bì A Tứ lập tức húp sột một ngụm hết nửa bát mì, khó khăn nuốt xuống rồi nói: “Không phải, sư nương nấu mì, đồ đệ ăn thế nào cũng không thấy ngấy, dù không có gạch cua, chỉ có mì chay thì cũng là món ngon nhất mà đồ đệ từng ăn.”

Nha đầu chỉ lắc đầu: “Ngươi đó, chăm luyện công phu lên, bớt luyện cái mồm này đi, về sau là đỡ phải quỳ rồi.”

Trần Bì A Tứ vừa ăn vừa cười, cậu ta đã hoàn toàn quên mất, lũ cua này là do cậu ta suýt chết đuối mà giành được. Trong lòng cậu ta cũng có chút hoảng, cậu ta tự nói với bản thân, nếu cần thiết thì có thể giết chết người phụ nữ ngay trước mặt đây, không một chút do dự.

Nhưng mà, khi nhìn bóng dáng Nha đầu bước vào trong nhà, tận sâu trong lòng cậu ta cũng đã hiểu ra: rốt cuộc trong lòng cậu ta cũng có một người, một người mà mình hi vọng người ấy được sống, hơn nữa, phải sống thật hạnh phúc.

Cuộc đời Trần Bì A Tứ, đã từng có cơ hội để số phận có thể giống như Hắc Bối Lão Lục, hay thậm chí là Bán Tiệt Lý, nhưng mà, đến cuối cùng, ông ta không may mắn như vậy. Người phụ nữ ông ta hy vọng có thể được sống ấy, chỉ vài năm sau là qua đời. Nhiều năm đằng đẵng về sau, người như vậy, không bao giờ còn xuất hiện nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét