Chương 15.
“Mày có cách gì?” Đũa sắt vừa cố gắng
đọc tư liệu tiếng Anh vừa nói, ngữ khí đã hơi dịu đi. Anh Tiểu Trương bôi dầu
lên tóc xong, vịn vào cửa sổ ngó ra nhìn một lượt, sau đó quay lại gạt hết đống
vụn cỏ tranh vừa nãy bị xé rơi từ trên trần xuống, lấy từ dưới đầu lưỡi của
mình một vật gì màu đen ra.
Đó là một miếng sắt vô cùng sắc bén.
Y ngồi xổm xuống, lấy mảnh sắt ra, bắt đầu vẽ trên sàn nhà gỗ.
“Bản này chia làm ba phần, chỗ chúng
ta dừng lại lúc trước là đồn lũy, là phần ở ngoài cùng của bản. Vị trí hiện giờ
chúng ta đang đứng là tiền trại, là khu vực nhà ở của dân bản, rất rộng, rất
nhiều nhà sàn. Đằng sau tiền trại, tất phải có hậu trại, hậu trại chắc là bị
bao quanh bởi dãy núi phía sau và tiền trại phía trước, Bimaw ở trong đấy. Hậu
trại này là một cấm địa, không một ai biết trong đó là như thế nào, Tát hồi trước
từng lén xông vào trong nội trại rồi, có thể nói là người duy nhất biết tình
hình trong bản, nhưng hiện giờ tung tích không rõ, không thể trông cậy vào được.”
Y nói tiếp: “Năm đó nhóm thám hiểm trở về từ rừng rậm, Bimaw dẫn đường có thể
đã mang tất cả mọi thứ trở về, toàn bộ đều ở trong nội trại đấy, nhiệm vụ hàng
đầu cần phải hoàn thành đó là tiến vào trong nội trại, giờ ta đang trong cảnh
khốn đốn, không có Tát, chúng ta không biết tuyến đường đi vào trong bản, mà đồng
thời, chúng ta cũng không biết tình hình ở trong đó ra sao nữa.”
Những người này không phải là không
biết tình huống mà anh Tiểu Trương nói tới, nhưng vì có y nói rành mạch như thế,
nên dòng suy nghĩ của mọi người đều rõ ràng hẳn lên.
“Nhưng trong bản này bây giờ chả có
một ai, bà cô muốn tìm người tra hỏi cũng không được.” Phượng Hoàng nói.
Vì đã từng trải rồi, nên tôi theo bản
năng phát giác ra được, gã Tiểu Trương kia trong lúc nói những lời này kỳ thực
đã nhúng tay vào thao túng tâm lý mọi người thông qua từng tầng từng tầng lý lẽ
logic. Đây là một loại kỹ xảo ăn nói một cách bản năng của những kẻ lăn lộn
trên giang hồ nhằm khiến người khác càng thêm tin tưởng vào mình để đạt được mục
đích của bản thân. Nếu không đặc biệt cảnh giác thì rất khó phát hiện ra.
Cứ như thế đến cuối cùng rất dễ rơi
vào tình cảnh mù quáng tin theo phân tích đó mà bị lợi dụng.
Nói chung, phân tích của anh Tiểu
Trương còn chưa đến mức đó, khi Bimaw trở về từ rừng rậm, chắc chắn không phải
vừa đi tung tăng vừa chải hai bím tóc mà vui vẻ hát vang Twinkle twinkle little
star rồi. Toàn bộ nhóm thám hiểm người Mỹ đã mất tích, chỉ có một mình ông ta
trở về, như vậy đương nhiên là đã phải trải qua sự việc gì rất đỗi khủng khiếp
rồi, cho nên ông ta ở trong bản nhất định là để tu dưỡng. Nếu nạn sâu bệnh là
do ông ta mang ra từ trong núi sâu rừng thẳm về, vậy thì, chắc chắn nội trại là
nơi gặp tai ương đầu tiên, cho đến nay có thể đó là khu vực gặp nạn nặng nề nhất.
“Yên tâm, trong nội trại, tôi anh
không biết, nhưng có một người chắc chắn đã biết.” Anh Tiểu Trương chỉ lên
trên: “Là kẻ mà các người đã tốn một món tiền lớn để mời về, chắc chắn hắn ta xứng
với món tiền này. Hôm nay chúng ta phải chuẩn bị hai việc, một là đường lui,
trong vòng hai canh giờ nếu việc đã thành, vậy chúng ta rút lui thế nào? Việc
thứ hai, trong nội trại bản này hung hiểm vô cùng, chúng ta cần phải chuẩn bị
an toàn. Các người nếu biết cái gì về loài trùng này thì phải nói thẳng hết ra,
tôi nói thật đấy, chỉ với những gì đã biết bây giờ, chúng ta gần như không ai
có thể sống sót.”
Xà Tổ lúc này không nói gì, tính
cách của người này tôi vẫn còn chưa nhìn thấu, luôn cảm thấy có chút gì đó mâu
thuẫn. Tôi mở mồm định hỏi, mới nhận ra mình không thể làm được.
Đũa sắt với anh Mãnh hai mặt nhìn
nhau, anh Mãnh nói: “Được, nếu tìm được nội trại, liền nói cho các người.”
Anh Tiểu Trương vừa định trả lời, tiếng
còi của Muộn Du Bình rít lên xé toạc chân trời, mọi người lao ra ngoài căn nhà,
tiếng còi nọ có nghĩa: phát hiện thấy người sống, lập tức lên đây.
“Đi!” Đũa sắt buồn bực gắt một tiếng,
những kẻ đi theo gã ta cũng bắt đầu trèo lên vách núi. Nhưng lại thấy anh Tiểu
Trương cười nhạt, rồi lập tức quay người chạy vào sâu trong bản. Đũa sắt ngẩn
ra một lúc, nghĩ một cái, rồi quay sang tôi nói: “Chú đi theo Tiểu Trương, xem
hắn rốt cuộc muốn làm cái trò gì, nếu thực có gì quái quỷ, cứ giết chết luôn,
không cần hỏi ta.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét