16/8/15

[Cửu Môn dị văn lục] Nhị Nguyệt Hồng


Nhị Nguyệt Hồng






Có rất nhiều người đều cảm thấy rất kì quái, Nhị Nguyệt Hồng trông qua hoàn toàn không giống kẻ trộm mộ tí nào. Ông bẩm sinh anh tuấn, tính cách hiền lành, còn có một thân đầy tuyệt kĩ. Không ngờ tuyệt kĩ trộm mộ ấy chỉ là trò con nít trong tộc mà thôi. Nghe nói gia tộc họ có đặc điểm thường chọn những cổ mộ đã bị niêm phong, không phung phí, không lấy đồ bậy bạ. Trong gia tộc còn có một quyển sách mật ghi chép lại, cho nên mấy trò huấn luyện bẻ khóa khoét vách cực kì nhiều, bọn mãng hán giang hồ chẳng thể nào bắt chước nổi, hiệu suất lấy bảo vật dưới mộ cực kì cao. Mà mấy điều này chỉ là nghe nói, trên thực tế những điều Nhị Nguyệt Hồng từng trải qua vô cùng thần bí. Câu chuyện trên sân khấu của ông, trở thành một huyền thoại được lưu truyền rộng rãi.


Nhị Nguyệt Hồng chỉ là một vai đào hát hí, trong gánh hát Hoa Cổ ở Trường Sa cũng coi như khá nổi. Phương thức hoạt động của Nhị Nguyệt Hồng là cách làm điển hình của giới đạo mộ trong xã hội cũ, mặt ngoài là một chủ gánh hát, mang theo gánh hát đi nam về bắc, nhưng thực tế là ban ngày diễn hí, ban đêm làm trộm mộ, dụng cụ đặt hết trong rương quần áo, từng người trong gánh hát đều là đệ tử võ công cao, xuống đấu rồi cũng coi như cảnh hiếm thấy.

Có một ngày khi ông đang uống trà sáng trên lầu Khoái Hoạt, có trông thấy một nha đầu bị lão rùa cõng trên lưng đi dọc qua dãy phố. Cô vừa khóc vừa đưa mắt nhìn dòng người, chỉ mong tìm được một chút thương hại, rủ lòng trên gương mặt của từng người bước qua. Chính khi ấy, cô nhìn thấy Nhị Nguyệt Hồng đang ngồi trên quán trà lầu, vừa nhìn đã nhận ra ngay. Cứ như thể nhìn thấy tia hi vọng duy nhất, cô dùng hết sức lực gào lên một tiếng: “Anh ơi!”

Nhị Nguyệt Hồng không hiểu sao bỗng thấy rất bực, liền mở miệng nói với tên đang vác cô nương kia: “Tiền ta có đây! Ta cũng khuyên ngươi một câu, đống tiền này là tiền bất chính. Số phú quý này, ngươi nên nghĩ kĩ xem mình có cầm nổi không đã. Nếu ngươi thấy cầm nổi, vậy ta sẽ đi lấy cho ngươi. Có điều vẫn là câu ấy, cẩn thận phú quý rước họa.”
Dứt lời, Nhị Nguyệt Hồng phi lên ngựa thúc qua con phố ra khỏi thành...

Thì ra Nhị Nguyệt Hồng vốn quen nha đầu kia từ trước. Cô là con gái của một quán bán mì ông thường hay ăn, nhỏ hơn ông năm tuổi, vô cùng ngoan ngoãn lanh lợi. Ông nhìn cô lớn dần theo năm tháng, cũng vì thế, ông không mong cô rơi vào tình cảnh này. Sau ấy, nha đầu đó trở thành phu nhân của ông.
Câu chuyện chuộc thân cho nha đầu này trở thành chuyện nổi tiếng nhất thời trẻ của Nhị Nguyệt Hồng. Tuy rằng ông vốn là một kẻ trộm mộ, còn có một thân đầy tuyệt kỹ, nhưng câu chuyện nổi tiếng nhất cả đời ông lại là một chuyện hoàn toàn không liên quan gì tới trộm mộ, đây có lẽ cũng ứng với câu Anh hùng khó qua ải mỹ nhân đi.

Sau hai năm để tang thê tử, Nhị Nguyệt Hồng mừng thọ, chỉ mời vài vị hậu bối trẻ. Nửa đêm trời đổ mưa, bàn mạt chược được bầy ra. Ông dường như cũng không còn đau lòng nữa, mà bi thương kia lại như rơi rớt ở từng góc của căn phòng, lúc nào cũng có thể đụng tới vài phần. Điều Nhị Nguyệt Hồng nhớ nhất là tình yêu của người phụ nữ ông yêu nhất vào lúc hấp hối. Ông vẫn còn vô số lời yêu thương muốn nói, còn nước mắt chưa chảy hết khi nhìn nhau im lặng, mà cuối cùng chỉ có thể lén lút nhìn ngắm bóng dáng nàng nỗ lực vì mình dưới ánh trăng.


                                   Nguồn gốc cái tên Giải Ngữ Hoa
 “Nhị gia, người thấy tư thế của con có đúng không?” “Đúng rồi, đi thử ta xem.” “Con không muốn, Nhị gia gia còn chưa đặt tên tự cho con mà. Người đã hứa với cha con rồi.” “Tên nhóc con này, nói cái gì cũng nhớ kỹ. Được rồi, ta đặt cho con một cái tên. Ba con là Giải Liên Hoàn, con là Giải Vũ Thần, vậy không bằng, lấy tên Giải Ngữ Hoa đi?” “Nó có ý gì?” “Giải Ngữ Hoa chi kiều đóa đóa.” “Không hiểu gì hết, con không thích. Đổi tên khác đi mà.” “Được rồi được rồi, chờ con cũng thành Giải Liên Hoàn, ta đổi cho con tên khác.”


                                       Quan tài
“San bằng ba phần đất ở đây. Cao nửa thước.” Giải Vũ Thần chỉ huy đám thợ. “Thế này rất kỳ quái, không hợp quy tắc đâu.” “Đây là chuyện Nhị gia gia đặc biệt dặn dò, ít nói nhảm đi, không muốn tiền công nữa à.” Tiểu Hoa mở miệng mắng một câu, mọi người đành tuân theo. Tiểu Hoa nhìn về chiếc quan tài bên kia. Chiếc quan tài này đã đợi ở đây hơn nửa thế kỷ rồi. Anh cười khẽ một tiếng, “Đừng vội, ông ấy sẽ tới ngay bây giờ đây.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét