16/8/15

[ĐMBK] Hồi ức Trương Khởi Linh



Hồi ức Trương Khởi Linh



Trương Khởi Linh ngồi trên tuyết, bên cạnh là chiếc máy thu thanh cũ kỹ đang cọc cạch phát ra những âm thanh rè rè rẹt rẹt trong giá rét, có thể nghe thấy trong đó toàn là tiếng đối thoại ầm ĩ, đều là tiếng Khams phái Gelug.

Đây là máy thu thanh của kẻ truy đuổi anh. Tất cả đều đang ở sâu trong vùng núi tuyết bốn bề mênh mông này, hy vọng có thể tìm thấy dấu vết của anh.

Chiếc áo khoác Tây Tạng màu lam này, dù có đang trong cái rét mướt đến vậy, cũng vẫn cho anh một cảm giác thoải mái dễ chịu. Anh có thể nhìn thấy ở nơi rất xa, rất xa rất xa rất xa kia, có ánh đèn yếu ớt của ngôi chùa.


Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, hoàng hôn đã đến hồi kết, những tia sáng nhạt nhòa nơi phương xa vẫn bị tuyết trắng phản chiếu, giữa núi tuyết tạo thành một vầng sáng xanh đậm.

Anh vặn nút máy thu thanh, tiếng nói chuyện ồn ã liền biến mất, thay vào đó là một bài hát có hơi kỳ ảo, chắc là ca khúc của một bộ phim nào đó. Anh lắng nghe, vỗ vỗ chiếc ba lô của mình, đó là khúc nhạc mà một người rất thích.

Anh nhét chiếc máy thu thanh vào túi bên của ba lô. Cùng với hộp tro cốt bằng gỗ Tây Tạng vác sau lưng, đi về phía sâu trong núi tuyết.

Một chú chim ưng bay vụt qua không trung, nó kinh ngạc khi thấy người này, cái người đang đi trên triền núi phủ tuyết, vạn dặm núi tuyết trải dài ra dưới chân người này như một con mãng xà. Chim ưng bay vút lên tầng không, càng hiển hiện vẻ hoang vu vắng lặng khiến người phải rung động.


Tiếng máy thu thanh càng đi xa càng nhỏ dần, văng vẳng trong không gian dường như ngày càng kỳ ảo, đó là một khúc nhạc có tên là “Tình yêu chân thành”.


Cùng nhau quay về bóng tối, chỉ có âm thanh của tình yêu chân thành, cùng với mùi hương thanh khiết của Tạng Hải Hoa, giữa tuyết trắng rơi tản mác như thoi đưa, yên lặng, yên tĩnh, yên bình.


--------------------


Đây là một đoạn bị cắt bớt trong Tạng Hải Hoa, cũng là vốn dùng làm demo đầu phim hoạt hình Tạng Hải Hoa, “Tình yêu chân thành” vốn là nhạc phim Đông Tà Tây Độc, tôi là nghe bài hát này mà viết ra, đoạn tình tiết này xảy ra trước khi cậu ta quen Ngô Tà, hộp tro cốt là người đồng bọn đã mất nhiều năm, đúng vậy, cậu ta không có bạn bè, chỉ có đồng bọn cùng nhóm. Là đi cùng nhau, nhưng không thể cùng hưởng bất kỳ vui sướng hay đau buồn nào.

Cho dù vậy, cậu ta vẫn đem hộp tro cốt của người này mang ra khỏi Trường Bạch Sơn, mang đến thánh địa của chính cậu ta. Là nơi cậu ta từng hứa hẹn cùng nhau đến.

Một người, cũng không dám vọng tưởng, cho dù chỉ là đồng bọn mà thôi.

Đây là ấn tượng ban đầu của tôi với Trương Khởi Linh, trong cơn tuyết lớn, giống như thần cũng như dã thú, cô độc tuyệt đối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét