16/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 40

40. Nghỉ hưu.


Trong bóng tối, hai chùm sáng đèn pin chuyển động, vẫn không làm chậm được nhịp tim tôi đập loạn, đến gần cửa thanh đồng, cái cánh cửa khổng lồ sáng lóa đến ngộp thở này, khiến người ta có cảm giác cổ xưa vô cùng.


Tôi đã vượt qua khoảng cách gần cánh cửa nhất mà ngày xưa tôi đạt tới được, bắt đầu tiến đến gần hơn nữa. Cửa trước mặt tôi càng ngày càng vĩ đại. Tôi càng ngày càng không thở nổi.


“Mà mà bọn mình để Quỷ tỷ ở bên ngoài rồi. Chứ không khi tụi mình đến trước cánh cửa, không chừng, cửa liền mở ra.”



Cách sử dụng Quỷ tỷ cụ thể ra sao, không ai biết. Nhưng lần trước hình như là Tiểu Ca cứ thế cầm nó mà tiến vào trong.


“Còn chưa đến lúc mà, ngộ nhỡ cậu đến trước cửa, cửa liền mở xoạch con mẹ nó luôn, cậu kia chưa mặc quần, xấu hổ lắm.” Bàn Tử nói.


“Hắn ta không có quần. Quần của hắn tôi đang mặc mà.” Tôi chỉ vào quần mình.


“Mẹ nó, thế còn xấu hổ hơn.” Bàn Tử nói.


“Anh nghĩ Tiểu Ca là loại người sợ mất thể diện đến thế à? Nếu có thể ra ngoài sớm một chút, không mặc quần thì cũng chả sao. Dù sao, nếu đổi lại là tôi bị nhốt mười năm, tôi không mặc quần mà có thể ra trước thời hạn vài ngày, chắc chắn là tôi vẫn bằng lòng.”


Bàn Tử khịt mũi một cái: “Cậu từng thấy Tiểu Ca bị mất mặt bao giờ chưa?”


“Hình như chưa.” Tôi nhớ lại một chút.


“Đấy tức nghĩa là, Tiểu Ca là một người cực kỳ cực kỳ sĩ diện, chứ không, con người bình thường vĩnh viễn không thể nào không bao giờ bị mất mặt cả. Với cả, chưa đến lúc mà đã mở cửa, nói không chừng lại có phản ứng dây chuyền gì.” Bàn Tử làm một động tác diễn tả chúng tôi bị Tiểu Ca bẻ gãy cổ.


Tôi quay đầu nhìn cánh cửa, tôi kinh ngạc nhận ra, mặc dù là khoảng cách gần đến vậy rồi, hoa văn trên cánh cửa vẫn vô cùng tinh tế như cũ. Nhớ đến cái cảnh ban nãy mình nằm mơ thấy, có chút không thoải mái.


Cả hai người ngồi trước cửa suốt nửa ngày, không ai nói lời nào.


“Cậu nói coi, tôi liếm một cái liệu có trường sinh bất lão không nhỉ?” Bàn Tử lẩm bẩm nói.


Tôi hít sâu một hơi, nghĩ thầm không đến mức đơn giản thô thiển như vậy đâu.


“Tiểu Ca Tiểu Ca, tụi này tới rồi nè, cậu có ở bên trong, gõ một cái coi nào.” Bàn Tử gào lên xé cả cuống họng.


Chúng tôi im lặng, lắng nghe. Không thấy gì.


“Cửa dày quá.” Bàn Tử vỗ vỗ tôi.


“Đừng đùa giỡn nữa, rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì?” Tôi có chút sốt ruột, anh ta bèn lấy từ trong túi ra một đồ vật, đưa cho tôi. Tôi nhận ra đó là một tảng đá.


“Đây là?”


“Tháp đá.” Bàn Tử nói: “Có người sắp đặt những tháp đá đơn giản ở trên thần đạo, bọn tôi đi theo tháp đá, mới có thể đến đây nhanh như thế. Xem ra là ký hiệu Tiểu Ca để lại.”


Xem ra, ở mỗi con đường vào, hắn ta đều có chỉ dẫn cả. Tôi sờ vuốt tảng đá. “Sau đó?”


“Sau đó, bình thường có chỉ đường thì chỉ dẫn đi theo một đường thôi đúng không?”


Tôi gật đầu, Bàn Tử nói: “Con đường Tiểu Ca chỉ bọn tôi, có một ngã ba.”


Tôi im lặng một lúc, đột nhiên ý thức được nguyên nhân anh ta gọi tôi ra đây. Tôi suy nghĩ một chút, lặng lẽ nói: “Vậy anh có đi xem thử con đường kia không?”


“Tôi lo cho an nguy của cậu, cho nên cứ đến đây trước đã.” Bàn Tử ngồi xuống trước cửa thanh đồng, “Cậu có muốn đi xem không?”


Tôi cũng ngồi xuống, lắc đầu, Bàn Tử lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ô, cậu mà lại không có hứng thú với việc này á? Có khi Tiểu Ca lại để lại mấy thứ cậu cần phải biết ở trong đó đấy.”


“Đúng thế.” Tôi nói, “Có lẽ tất cả mọi việc đều ở nơi đó. Nhưng cũng có lẽ, hắn ta chỉ muốn thử xem, tôi có còn là cái kẻ chỉ vì không thể nhìn thấu rõ sự thật mà cứ canh cánh trong lòng ngày đó hay không.”


Bàn Tử im lặng, anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, mãi lâu sau, mới hỏi: “Thật không đi xem à?”


“Tôi không có tí chút hứng thú nào.” Tôi nói.


“Thật đúng là lãng tử có thể hồi đầu.” Bàn Tử giơ ngón cái lên: “Không phải chê tính tình cậu không tốt, nhưng khi con người trải qua quá nhiều sự việc rồi, liền biết được đến lúc nào thì mình nên dừng lại. Vậy chúng ta cứ chờ, sau khi Tiểu Ca ra ngoài, cậu tính làm gì? Đã suy nghĩ chưa?”


Tôi nhìn cánh cửa thanh đồng trước mặt: “Có một lần, tôi tìm được một ngôi làng ở trong ngọn núi phía nam Phúc Kiến, ngôi làng này phong thủy rất kỳ quái, tọa lạc trên một nửa sườn núi của một khe núi, có sáu cái thác nước, nước bắn tung tóe, quanh năm nước đổ xuống làng cứ như trời mưa, người già trong làng nói ngày xưa có tăng nhân đi qua nơi này, viết một bài thơ, nói rằng, nơi đây trăm năm khô hạn, ngàn năm mưa.


Rất đẹp, rất sạch sẽ. Quanh là có rất nhiều cây đại thụ, người dân thì thuần phác, tôi tính đến đó ở một thời gian. Tiểu Ca, sau khi hắn ta trở ra thì khắc thành người tự do. Hắn sẽ đi đâu, tôi chẳng biết.”


“Vậy chuyện làm ăn của cậu?”


“Cho Tiểu Hoa đi, là tôi nợ cậu ấy. Đóng cửa hay tiếp tục, cứ để cậu ấy quyết.”


“Ôi mẹ kiếp, tôi với cậu anh em nhiều năm đến vậy, thế mà cậu cho Tiểu Hoa, không cho tôi.”


Tôi túm lấy cái gáy dày thịt như heo của Bàn Tử: “Làm anh em nhiều năm với anh, tôi trịnh trọng nói cho anh hay, anh nên nghỉ hưu đi được rồi đấy. Đến làng này đi, bí thư chi bộ của làng cho anh làm.”


Bàn Tử cười cười, đột nhiên đẩy một tảng đá ở trước mặt ra, tôi nhìn thấy, Quỷ tỷ được đặt ở bên dưới tảng đá, ở đó có một rãnh lõm xuống bằng đồng.


“Tiểu Hoa nói, nếu cậu chọn lựa đến ngã ba đó xem một lần, vậy, vận mệnh của cậu vẫn sẽ như cũ không hề thay đổi. Khi ấy, thứ này, nên vĩnh viễn chôn ở đây thì hơn. Nếu như cậu chọn bỏ cuộc, vậy cậu mới xứng đáng có được tương lai.”


Tôi nhìn anh ta, nghĩ bụng anh suy tính cái gì thế này.


“Cậu ta không xuống đâu.” Bàn Tử nói.


Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm bất thường, “Tiểu Hoa làm sao thế?”


“Yên tâm, cậu ta không làm sao cả. Cậu ta ở phía trên chờ bọn mình.” Bàn Tử nhún vai đứng lên: “Đây là lần cuối cùng cậu bị lừa gạt. Kế tiếp, chúng mình đều về hưu thôi. Chỉ khi thật sự rời đi, mới có thể…”


“Mới có thể thật sự kết thúc.” Tôi nói tiếp: “Làm một kẻ không có quá khứ lẫn tương lai, một kẻ không có bất cứ mối liên hệ nào với thế giới này.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét