28/8/15

[ĐMBK] Mục lục - Ảo mộng




Đạo mộ bút ký - Ảo mộng 

Chương 15 | Chương 16
Chương 17 | Chương 18
Chương 19 | Chương 20
Chương 21 | Chương 22
Chương 23 | Chương 24
Chương 25 | Chương 26
Chương 27 | Chương 28
Chương 29 | Chương 30
Chương 31

27/8/15

[Tin tức] Nam Phái Tam Thúc đáp lại tranh luận trên mạng về phim truyền hình mạng Đạo Mộ Bút Ký (Thượng)




Bởi vì tôi là một người viết kiểu visual writing, “Đạo mộ bút ký” bốn chữ này ngay từ ban đầu đã có thể trở thành một thứ khác. Tôi cho rằng, ngay từ ban đầu, nó đáng ra nên là một tác phẩm điện ảnh.

Tôi xem kịch bản, tôi đã chọn ra 2 diễn viên chính. Lý Dịch Phong và Dương Dương. Đối với các diễn viên khác, tôi đã có kiến nghị hết sức chuẩn xác. Trước khi làm hiệu ứng kỹ xảo, tôi đã xem bản thô, bởi vì kỹ xảo làm rất chậm, cho nên tôi còn chưa xem bản phim hoàn thiện. Bao gồm ví dụ như, phim này là do công ty này làm, người ta sẽ dùng nghệ sĩ của công ty người ta, đối với tôi thì, trong phạm vi mà công ty này cho tôi với trong phạm vi người ta chọn lựa ra, tôi đã chọn ra người thích hợp nhất để làm việc này. Cho nên có vài điểm lần này tôi rất rõ ràng rồi, đó là kịch bản như thế nào hình như chả liên quan gì đến thành phẩm quay chụp ra, xem kịch bản cũng vô dụng (cười). Kịch bản thì tôi hài lòng rồi, biên kịch là người đã đọc rất nhiều sách, anh ấy rất hiểu ĐMBK, bởi vì hiểu cho nên có thể len lén đưa khách sạn Tân Nguyệt lên. Anh ấy có tư tâm ở trong đó, sau đó, giám chế là fan sách rất đáng tin cậy, rất nhiều đoạn chính giám chế đã quỳ xuống trước mặt rất nhiều người, nói “mọi người nhất định phải tin tôi, việc này chính là như thế. Cậu không thể dựa vào logic của mình mà làm được, cậu phải dựa vào logic của cuốn sách này mà làm”. Cho nên giám chế rất khổ, nhưng mà ở Trung Quốc, cái gọi là giám chế, thực ra quyền lực không lớn, cho nên dẫn đến rất nhiều vấn đề về sau. Hai diễn viên Lý Dịch Phong và Dương Dương, tôi thấy hai người cũng rất OK. Trạng thái của Lý Dịch Phong cho tôi cảm giác rất tương tự Ngô Tà. Còn Dương Dương, vôn cậu ấy tuổi hơi trẻ, nhưng mà ngoại hình cậu ấy, cực kỳ thích hợp. Cho nên tôi nghĩ phần lớn khâu chuẩn bị ban đầu không có vấn đề gì cả. Vấn đề cốt lõi của bộ phim này nằm ở vấn đề cân bằng trong khâu chế tác. Hai tập đầu mà gọi là “tập mở đầu” ấy, là quay lúc cuối cùng. Lúc ấy đoàn làm phim chẳng còn ai rồi, vốn là đi Tây Tạng quay, vốn là mặc áo dài Tây Tạng, đi ra khỏi núi tuyết, ứng với một mở đầu rất thú vị cho Tạng Hải Hoa. Nhưng để tiết kiệm chi phí, liền đổi Tây Tạng thành Nội Mông, thì lại chả có tuyết rồi. Thành bão cát rồi, Tiểu Ca cũng không thể mặc áo Tạng rồi, tất cả các điểm trong kịch bản đều không đạt được rồi. Đối với người trong nghề, tôi nghĩ tôi không đến Tây Tạng được, thôi tôi quay ở Nội Mông vậy, nhưng mà nó là một tác phẩm cải biên từ sách thành phim, không có ai nói cho họ biết Tây Tạng với Nội Mông khác nhau nhiều thế nào, rõ ràng là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau. Không có ai cho bọn họ biết điều ấy.

Về sau tôi có hỏi đạo diễn, đạo diễn bảo “Đâu có đâu, trong kịch bản của tôi rõ ràng là viết là Nội Mông mà”. Thế là tôi đi hỏi, sao lại có kịch bản phiên bản Nội Mông vậy. Nhưng tôi nhận ra là không hỏi được, không ai biết việc này cả, biên kịch về sau vì một số vấn đề cho nên không được phép đến trường quay rồi (cười). Biên kịch, thật xin lỗi, xin anh đừng đến tham dự vào công việc của chúng tôi nữa. Trong đoàn có đến một nửa là fan ĐMBK, một nửa không phải là fan, như thế là biến thành một quá trình PK vô cùng ác liệt rồi, chắc chắn phải có thắng có thua. Công việc vô cùng to lớn mà chúng tôi phải làm là, nỗ lực biến bộ quần áo Bugles kia của Tiểu Ca thành bộ đồ bó sát về sau kia kìa. Công cuộc đó đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và thể lực đấy. Hồi đó chúng tôi vốn không thể nào thuyết phục được stylist. Stylist nói như thế nó mới ma quái bí ẩn, tôi nói, thực sự là không phải như thế mà, anh ấy nói đó chính là ma quái, anh muốn mời tôi làm thì cứ dùng thiết kế đó đi. Hồi đó đã quay, quay xong, tất cả bọn tôi xem rồi, tôi cảm thấy không được rồi, tôi nói, thế này thì tôi không thể tham gia quảng cáo rồi, tôi nói anh nhất định phải đổi đi, về sau mới đổi thành được bộ trang phục ở đoạn sau của Tiểu Ca đấy. Cho nên, quay phim chuyển thể này, nếu muốn hoàn toàn giống hệt nguyên tác thì mình nhất định phải tìm một team trong đó có đa số là fan nguyên tác, thế mới có điểm chung được. Mỗi người nắm giữ bản quyền nguyên tác đều phải chịu đựng chuyện này, rất bình thường, cho nên tôi không có biện minh gì. Điều mà tôi hối hận đó là, thực ra hồi đó tôi có thể làm được nhiều hơn nữa, nhưng mà vì tôi nghĩ bản quyền tư liệu này còn chưa được chứng thực trong giới điện ảnh, cho nên tôi không có tự tin mà nói nhiều lời gì to tát, trải qua sự việc lần này và phản ứng của công chúng, về sau tôi phát biểu gì đó sẽ nhiều khích lệ hơn. Có người khác nói với tôi, quyển sách này của anh, fan sách của anh chọn thế, nhưng cái chúng ta làm là phim truyền hình, đừng có đem fan sách của anh ra mà nói với tôi. Nhiều người lấy những lời lẽ này ra để chèn ép tôi, hồi trước thì tôi còn không biết hồi đáp thế nào, giờ thì tôi làm được rồi, giờ tôi tuyên bố thế này: ấm ức này các anh phải chịu thôi, nếu anh cần kinh nghiệm của tôi để giúp cho anh, thì hãy tử tế với những fan sách này đi, như thế thì anh mới nghe được lời tôi, lời tôi nói là đúng.

Phim truyền hình, bây giờ tôi có thể nói rằng, có lẽ cá nhân tôi trong toàn bộ vấn đề kiểm soát này là thất bại rồi. Nhưng mà, thành tựu của phim truyền hình là rất thành công, là một bước tiến rất lớn rồi. Đặc biệt là với đề tài này, có thể xuất hiện trên màn ảnh lần đầu tiên ở Trung Quốc, nếu như chúng tôi có thể tiếp tục duy trì, nếu cứ thế này, như thế các thể loại phim của Trung Quốc sẽ liên tiếp xuất hiện. Về phương diện này, dù nói thế nào thì đối với bộ phim này, tất cả những người đã nỗ lực, bọn họ đều có sự đóng góp của mình.

Thực ra tôi vẫn chỉ là một người kể chuyện. Thực ra mục đích của tôi vẫn là truyền tải câu chuyện dưới nhiều phương thức khác nhau, nào là game, phim điện ảnh, phim trên mạng, truyện tranh. Tôi muốn nhìn câu chuyện xuất hiện dưới các hệ thống khác nhau. Đấy là mục đích cuối cùng của tôi. Game vẫn luôn là một phần cầu mà chẳng được của tôi. ĐMBK, tôi từng muốn tự tay làm một game cho nó, nhưng mà tôi vẫn luôn rất lận đận với game. Hồi mới bắt đầu là ủy quyền cho một công ty game không quen thuộc với truyện lắm. Xem xong tôi liền ngây ra vì kinh ngạc, tôi nhìn thấy một Ngô Tà mặc áo giáp phương Tây, tay cầm một thanh trọng kiếm cỡ bự, đứng trong đó chém bươm bướm. Tôi nói, xin anh hãy giải thích một chút, chương nào trong tiểu thuyết của tôi có đoạn này vậy, trong đấy còn nuôi gấu mèo nữa chứ, rồi còn có rất nhiều con pet nữa, có thể mua trứng. Tôi nói, ơ mộ đâu, tôi nói ít nhất cũng phải cho tôi mấy ngôi mộ chứ, đây là mộ đấy thôi, tôi nói đấy đâu phải, đây rõ ràng là một ngôi làng mà. Người ta nói, cái này, bọn tôi chỉ cần tác quyền cái này, thu hút người chơi thôi, nội dung thì là chuyện không liên quan. Vừa nhìn đã không đúng rồi, chuyện như thế này vẫn còn lại vấn đề rất lớn. Tôi lần này cuối cùng cũng tìm được rồi, là đều quen thuộc với truyện, bây giờ thứ mà chúng tôi có đó là một nhà phát hành rất tốt. Toàn bộ hệ thống trị số và số liệu đều tương đối hợp với truyện. Game này có thể đạt đến chất lượng khá cao, đưa ra trước công chúng, logic của nó rất bình thường, không giống mấy game trước đây của tôi, logic đều không bình thường. Dự kiến là vào cuối năm nay có thể gặp mọi người rồi.

Nếu mình muốn câu chuyện của mình có thể tiếp tục lưu truyền, vậy thì mình phải truyền tải nó thông qua nhiều phương thức khác nhau. Manhua, game, điện ảnh, phim truyền hình, tôi hy vọng có thể chuẩn bị hết những thứ này. Trong toàn bộ hệ thống này, chúng tôi vứt bỏ một số chi tiết tiêu cực không được vui vẻ lắm, phần lớn sự trả giá của con người vẫn là hướng về cái đúng. Tôi phải cảm ơn bọn họ.

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử - Cuộc sống của Ngô Tà trên đảo biệt lập

1.
“Tôi không định tống cổ cậu đi, nếu mà tôi muốn đá cậu đi, thì đã ra cho cậu một đề thi còn quái hơn nữa rồi.” Hắc Hạt Tử đang quạt lửa, trên mặt đất là bếp lò con con dùng đá đắp thành, lửa dần cháy vượng lên.

Xung quanh là một cánh đồng hoang, đã bị bỏ hoang một thời gian, cỏ dại mọc dài đến tận đầu gối, có vàng úa, có khô quắt, cũng có xanh um tươi tốt. Rõ ràng là một hệ sinh thái, trong tĩnh lặng, có cái bị đào thải, có cái thì sống sót.

“Riêng cái đề bài này của anh thôi, với tôi đã đủ quái rồi.” Tôi nói. Lại giúp thêm lửa. Cỏ trên đồng hoang có hơi ẩm, khói mù mịt. Hun đến mức tôi không mở to mắt ra nổi.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện.” Hắn ta tìm một tảng đá, ngồi xếp bằng xuống. “Trước đây tôi có một, tên tay sai. Cậu ta lúc nào cũng muốn theo học tôi, tính cách cậu ta hơi có vấn đề, thích đánh nhau và khoe mẽ, nhưng mà cũng rất cố chấp, nhất định cứ phải theo học tôi cơ, tôi cũng hết cách, đành cho cậu ta một đề bài khó.”

26/8/15

[ĐMBK] Sư phụ Hắc Hạt Tử

1.
Ngô Tà nằm sấp trên giường mát xa, đầu quay xuống dưới nhìn sàn nhà.

Đôi giày da của Kính Râm đi qua đi lại trước mặt anh.

“Không ngờ anh còn biết tẩm quất mát xa.” Ngô Tà có hơi thiếu tự tin, nói: “Loại người như anh học kỹ năng này để làm gì?”

“Phòng xa thôi.” Kính Râm nói: “Nếu cậu biết mình một ngày nào đó sẽ thành đui mù, làm mấy việc này cũng không lạ lùng gì.”

“Vậy cũng không cần học mát xa, cái nghề kiếm cơm của người mù chứ, bộ tiền để dành của anh không đủ sống nửa đời còn lại à?”

“Cái tôi học không phải nghề mát xa của người mù, cái tôi học là phương pháp dùng hai tay để nhận biết thế giới này.” Hắc Hạt Tử xóa bóp các khớp xương ở gáy Ngô Tà, “Cậu chỉ việc nằm trên một cái giường mát xa, đã cho rằng tôi muốn mát xa cho cậu, tư duy kiểu này thì không được.”

24/8/15

[ĐMBK] Tạng Hải Hoa - Ba ngày tĩnh lặng





1.
Trong nhà rất ấm áp, cho dù ngoài trời có rét lạnh đến nhường nào, ở trong này vẫn khiến lòng người yên bình và tỉnh táo lại. Không còn một chút mệt nhọc của đêm lạnh rét mướt nào.

Tiểu Lạt ma biết giờ tụng kinh của Trương Khởi Linh vẫn chưa xong, cậu thấy anh ta vẫn ngày ngày sáng sớm đã ra ngoài, đến trước tảng đá ở trong sân viện kia, gõ gõ lên đó chẳng có chút mục đích gì. Thượng sư nói, hình dạng sau cùng của tảng đá này, chính là thứ mà trong lòng Trương Khởi Linh vẫn luôn nghĩ tới.

Trương Khởi Linh cần phải biết mình là ai. Anh ta cũng phải hiểu thấu được, cái khái niệm “muốn” này.

Tiểu Lạt ma cảm thấy rất kỳ lạ, anh này chẳng giống người khác gì cả, người khác trời sinh đã được trao cho những ham muốn và động lực, như là, ta phải làm những gì, ta muốn làm những gì. Còn cái người tên là Trương Khởi Linh này, hình như trời sinh đã không thể hiểu được hai điều này.

21/8/15

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 21 (Hoàn)

Chương 21. Tôi đến rồi.

Cứ thế, tôi tiễn Đường Tống lên đường. Nói thật, lúc đang nói chuyện, toàn thân tôi đều đổ mồ hôi lạnh.

Hồi ở trong căn nhà cũ ở quê, tôi ở trong căn nhà mà ngày trước chú Ba tôi ở, nhìn thấy bộ thẻ bài hồi bé tôi hay chơi với chú Ba. Hồi đó tôi thật ngây thơ ấu trĩ, cứ tưởng chú Ba dạy tôi trò chơi phức tạp như thế, thật chỉ là một trò chơi, bây giờ mở ngăn kéo chú Ba ra, nhìn thấy bộ bài cũ kỹ vàng ệch này nằm ở tận cùng bên trong ngăn kéo, lớp da dê bọc bên ngoài đã mất đi độ đàn hồi, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

Những nhân vật Thủy Hử trên thẻ bài, rất đơn giản thô sơ, nhưng khi mỗi nhân vật khác nhau xếp lại thành một hàng, nhìn dưới ánh mặt trời, những đường nét trên người nhân vật sẽ tạo thành những điểm giao nhau khác nhau, hồi xưa chú Ba hay dạy tôi đọc đồng dao, chính là để xếp những tổ hợp lá bài này.

Bây giờ nghĩ lại, đối với tôi cái thời chỉ là một thằng ranh con hồi ấy, thì bài đồng dao đó thực sự dài quá, nếu không phải vì nó đem toàn bộ truyện Thủy Hử vào thì chắc là tôi đã không khắc ghi trong trí nhớ kỹ đến vậy.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 20

Chương 20. Truy nguyên.

Đường Tống bắt chước tôi, đưa tay lên xoa đầu tóc tôi: “Anh nói cái gì thế? Ăn bậy cái gì rồi hả, đầu óc có vấn đề hay sao thế? Sao anh lúc thì bình thường lúc thì không bình thường vậy? Thật đáng thương.”

Tôi hất tay cô ta xuống, tôi ghét nhất là cái kiểu người hay giả vờ như quen thân tôi lắm, thực ra chỉ mới biết tôi có một ngày này. Tôi nói: “Cô biết tôi đã trải qua rất nhiều chuyện ở khu Tạng, tôi biết kẻ địch của mình, bọn chúng không phải hạng người có hứng thú với tình cảm hay tính mạng con người. Nếu như bọn chúng biết đó là cái bẫy, đi vào liền không thể đi ra, bọn chúng sẽ không lưỡng lự chần chừ ở bên ngoài, bọn chúng sẽ trực tiếp phái một người có thể hi sinh xuống đó, mang tin tức ra cho chúng thông qua một cách thức nào đó, sau đó cứ mặc kệ vật hi sinh kẹt ở trong bẫy đó. Nhưng tôi tin, không phải bất cứ ai trong bọn chúng cũng không có chút tình cảm nào với sinh mạng và thế giới này, có những người trời sinh đã nhạy cảm, họ sẽ sợ hãi trước cái chết. Đặc biệt là, khi nghĩ đến việc mình sẽ hoàn toàn mắc kẹt đến chết trong bóng tối, nơi này có tích trữ thức ăn, có lẽ sẽ phải một thân một mình sống dưới lòng đất này mười mấy năm, cuối cùng phát điên mà chết, điều này còn khủng khiếp hơn cả cái chết thuần túy.”

Đường Tống im lặng.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 19

Chương 19. Tôi đã nhìn thấu tất cả từ lâu.

“Mười một cơ quan, nhất định phải theo trình tự à?” Tôi hỏi.

“Em không biết, nhưng cứ dựa theo trình tự thì chắc là chắc chắn hơn.” Đường Tống đáp.

“Cho nên, tọa độ trên đàn dương cầm, là do em viết?”

Đường Tống gật đầu: “Căn phòng đầu tiên là dùng để tách hai người ra, chỉ cần trong hai anh có một người chạm đến cơ quan nằm ở tọa độ đó, căn phòng sẽ xảy ra biến đổi, trừ phi hai anh ôm nhau chứ không thì chắc chắn sẽ bị tách ra. Em vẫn thử tách hai người ra.”

Ăn ở giữa núi rừng nhiều quá rồi, người trong nghề này, thường không dễ gì tách nhau ra hành động.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 18

Chương 18. Mười một căn phòng.

Đường Tống lập tức gọi tôi đứng lại.

“Ở chỗ em!” Cô bé kêu lên: “Thứ kia, đang ở chỗ em.”

Tôi dừng lại, nhìn cô bé. Cô đang cầm một vật trong tay, nhìn tôi.

“Ông nội tìm thấy vật này trong ba lô của thi thể kia, ông bèn để lại nó cùng với những thông tin vừa nãy cho em.” Tôi tiến đến, thấy vật trong tay cô bé rất nhỏ, ngay khi tôi định cầm lấy vật trên tay cô nàng lên, thì cô ta đột nhiên bỏ thứ đó vào trong miệng, nuốt xuống.

Tôi nhướng mày, đi tới tóm lấy cô bé. Cô nàng vừa nghẹn họng vừa chạy về phía sau, vừa chạy vừa nhảy. Đến khi tôi níu lấy tóc cô nàng kéo xuống ấn vào tường, thì cô ta đã nuốt vật kia xuống rồi.

[ĐMBK] Hạ Tuế Thiên 2015 - Chương 17

Chương 17. Tìm kiếm.

“Sau đó thì sao?” Không có hành động tiếp theo nữa, vậy có khác gì tự sát.

Cô bé lập tức khóc nấc lên, che mặt nói: “Làm sao em biết sau đó thế nào, em đã cho anh xem hết những hình vẽ này rồi. Em đã cố hết sức rồi.”

Cho nên, những kẻ đó đã thiết kế để tôi vào trong căn nhà này, đối với bọn chúng, dụ tôi tiến vào một nơi hoặc sự việc nào đó thì quá dễ dàng.

Có lẽ, bọn chúng đã thử dùng hết tất cả những mối quan hệ với những tất cả những ở ở bên cạnh tôi, tôi không biết vì sao Tiểu Hoa bỗng dưng muốn kiểm kho, nhưng rất có thể lý do là do người khác tạo ra. Mà kiểm kho thì cần người. Bọn chúng sử dụng đủ các phương pháp, khiến Tiểu Hoa không thể tìm được ai khác, chỉ có thể chọn tôi.