13/8/15

[Lão Cửu Môn] Tượng Nha bài cục

[Nhị Nguyệt Hồng] Tượng nha bài cục




Tác giả: Nam Phái Tam Thúc.
___________________________________



Bày bàn mạt chược ra, mấy Lão Cửu môn trẻ tuổi bắt đầu đấu võ mồm.

Mà cơn mưa lúc nửa đêm, dường như mang theo cả nỗi bi thương nồng đậm.



“Nhị gia, người muốn chơi Hoa sắc(*) nào?” Hỏa kế cầm vài bộ mạt chược, đứng chờ bên cạnh Nhị Nguyệt Hồng. Mấy bộ mạt chược này đều trân phẩm là do Nhị Nguyệt Hồng đem từ khắp nơi trở về, phần lớn đều được làm bằng ngà voi, còn có nhiều hoa sắc khác nhau. Hoa sắc đều có chủ ý riêng, ví dụ như bộ bài Cửu vĩ miêu y thích nhất kia, các hoa bài bên trong đều khắc đủ chủng loại mèo, chạm trổ vô cùng tinh tế. Một bộ khác thì được khắc theo kiểu Thấu Điêu(**), phía trên còn khảm hoa bằng thạch anh, đẹp vô cùng. Khuyết điểm chính chủ yếu là trọng lượng sai khác nhau quá lớn. Mấy tay trộm mộ đều là dân lành nghề, chỉ cần đánh sơ qua một lần, lần sau sờ vào đã biết là hoa sắc gì rồi.

Nhị Nguyệt Hồng liếc qua, có hơi không tập trung lắm. Tề Thiết Chủy ngồi bên cạnh có vẻ đã ngà ngà say, dựa hẳn lên ghế bành, nói: “Thôi đi thôi đi, đánh mạt chược thôi mà cũng lắm chuyện thế, tôi thấy cứ lấy đại một bộ cho rồi.”

"Tiền cược có ba đồng, góp cho cậu được mười ba Yêu Giang(*) vẫn chẳng thắng được bao nhiêu. Chúng ta đánh mạt chược chủ yếu là trọng nhã hứng, chứ không quan tâm đến thắng thua. Bát gia, nếu cậu buồn chán quá, không bằng chúng ta ra Tinh Thường Trai kiếm một bàn, thành quả của một đêm một tháng bên kia phù hợp với phong cách của ngài lắm.” Cẩu Ngũ nói.

“Xùy, biết ngay Cẩu Ngũ anh đánh bài chỉ có mỗi kiểu này mà. Muốn đánh lớn thì cược cái gì chúng ta thích nhất đi, đừng chơi cái gì mấy xu mấy hào nữa, tôi đặt một trăm đồng, nếu thua thì tôi tùy tiện chọn một con trong đám chó nhà anh mang đi nấu lẩu, dám chơi không?” Tề Thiết Chủy cười. “Đây mới là phong cách của gia chứ. Đảm bảo không toán, chỉ dựa vào vận may.”

“Vậy nếu tôi thắng thì sao?” Cẩu Ngũ cười hì hì nói, trong lòng lại thầm mắng tên què chết tiệt, tàn nhẫn quá thể, không có chân cũng đáng đời.

“Anh thắng tôi cho anh đâm vài đao, đao ba tấc, thích đâm đến chuôi cũng được.”

“Bát gia, tôi đâm cậu tôi được lợi gì? Tôi rảnh việc hay sao mà đi đâm chém cậu, không bằng tôi bán quyền lợi khi thắng này cho Tứ gia còn hơn, hắn nhất định sẽ thích.”

“Cái đó thì không được. Anh thắng anh phải tự tay đâm, tôi biết anh nhẹ dạ không xuống tay được mà. Còn cái tên khốn Trần Bì A Tứ kia, hận mỗi ngày đều không thể ám toán được tôi, hắn mà đâm khẳng định ngay cả mông mình hắn cũng đâm. Thanh niên mà, mấy ông già chúng ta chớ có dây vào thì hơn.”

Cẩu Ngũ lại cười: “Vậy thôi đừng nói nữa, hôm nay Nhị gia lớn nhất. Nhị gia mừng thọ, Nhị gia làm chủ.” Nói xong liền nhìn về phía Giải Cửu.

Giải Cửu ngồi một bên vẫn không nói gì đưa mắt ra ám hiệu để họ đừng nói nữa. Cẩu Ngũ quay lại nhìn, chợt phát hiện ra Nhị Nguyệt Hồng căn bản không hề nghe họ nói gì, hai mắt cứ ngẩn ra nhìn chằm chằm bộ mạt chược.

Cẩu Ngũ nhẹ giọng hỏi: “Nhị gia làm sao vậy, đờ người ra rồi.”

Hai tay hỏa kế đứng bên bưng mạt chược gần như đã muốn giãy rồi, mặt tái hết cả đi, đưa mắt nhìn mấy người kia cầu cứu.

Cẩu Ngũ liếc qua Tề Thiết Chủy, vị Thần toán vẫn uống rượu một mình say sưa, liếc qua Giải Cửu, y lại lắc đầu ý bảo không liên quan đến y. Cẩu Ngũ mềm lòng, đành tự mình đánh tiếng với Nhị Nguyệt Hồng: “Nhị gia, nếu không chọn được thì cứ chọn bừa một bộ đi.”

Nhị Nguyệt Hồng thoáng bừng tỉnh, thở dài một tiếng, rồi nói: “Ta có nói gì thì cũng không tìm được nữa, thứ yêu thích nhất, đã theo nàng đi rồi.” Nói xong liền cười cười, bảo ba người. “Các ngươi cũng đừng cãi cọ nữa, nếu như là nghe ta hết, vậy thì nếu ta thua, ta xướng một đoạn khúc cho các ngươi nghe, nếu ta thắng, ba người các ngươi mỗi người nấu một bát mỳ cho ta ăn, sao nào?”

Ba người thoáng nhìn nhau một cái, rồi đều gật đầu. Cẩu Ngũ suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Nhị gia, để Giải Cửu nấu ngài không sợ chết sao?”

“Ta đâu có nói là nhất định sẽ ăn, ngửi mùi không ổn thì mang cho chó thôi.”

Cẩu Ngũ liền lộ ra nụ cười khổ đầy hàm ý: “Nhị gia, tôi thử qua rồi, chó cũng thấy khó nuốt lắm, tha cho bọn nó đi.”

Giải Cửu đẩy đẩy gọng kính, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Tề Thiết Chủy và Nhị Nguyệt Hồng đều phá ra cười ha ha.

Tang thê được hai năm, tiệc mừng thọ của Nhị Nguyệt Hồng chỉ mời vài hậu bối còn trẻ tuổi. Nửa đêm mưa rơi lất phất, bàn mạt chược đã bày ra, y dường như đã chẳng còn đau lòng nữa. Mà bi thương ấy, dường như đã được rải rác trong từng ngóc ngách của gian phòng này, lúc nào cũng có thể thấy được vài phần.


______________________________________

(*) Thuật ngữ mạt chược, đừng hỏi bạn bạn cũng không hiểu gì đâu "orz
(**) Thấu điêu: là một dạng điêu khắc, như vậy nè:

Nhìn chung thì là dạng khắc hổng hổng ra vầy nó gọi là thấu điêu đó \(=v=)/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét