13/8/15

[ĐMBK] Một ngày của Tiểu Hoa


Một ngày của Tiểu Hoa



Năm giờ sáng, Giải Vũ Thần đúng giờ mở mắt.


Năm giờ mười phút, chuông đồng hồ báo thức vang lên, anh mới mở mắt dậy.


Trong tứ hợp viện, anh có đến bảy nơi có thể ngủ, mỗi ngày đều ngủ ở một chỗ khác nhau. Hôm nay, anh ngủ trên chiếc giường nhỏ trên gác xép, ở đây rất chật hẹp, khiến anh có cảm giác an toàn. Đêm qua trời mưa, anh thích nghe tiếng mưa rơi, đây cũng nơi lý tưởng nhất để nghe tiếng mưa rơi.


Dưới lầu là phòng khách, anh xuống lầu, vòng qua phòng khách đến nhà tắm ở bên trái, tắm rửa một lượt, đánh răng xong, rót cho mình một ly nước, cởi trần, treo khăn mặt, ngồi trước máy sấy, sấy khô người và tóc.


Trong phòng bật điều hòa hút ẩm, rất nhanh, người đã khô rồi, anh dùng khăn mặt thấm thấm nước còn thừa trên tóc, sau đó giũ giũ thành kiểu tóc. Anh biết tóc sấy khô quá sẽ không tốt cho chất tóc.


Bên cạnh là ghế dựa bọc nhung thật, anh ngồi dựa xuống, bật nghe máy trả lời tự động, vừa ngồi uống nước. Thư ký lúc khoảng một giờ rạng sáng hôm nay đã đọc hết một lượt tất cả những việc cần phải làm.


Giải Vũ Thần yên lặng ghi nhớ lại, nghĩ, mấy thứ này chả có cái nào mình hứng thú cả, thế nhưng anh vẫn nhất định phải làm.


Sau khi nghe xong, anh mới nhận ra, hôm nay không có quá nhiều việc quan trọng. Thở phào nhẹ nhõm.


Máy trả lời tự động tự động tắt. Giải Vũ Thần lục lọi bàn trà ở bên cạnh ghế nằm, bên trên là một hộp xì gà. Anh cầm lên một điếu, ngửi ngửi, rồi thả trở lại chỗ cũ.


Anh biết hút thuốc, nhưng không nghiện.


Sáu giờ bốn mươi phút, trong phòng vang lên tiếng nhạc nhẹ, là nhạc chủ đề của phim. Anh đi vào trong phòng thay quần áo.


Phòng thay đồ là một khu vực hình tròn đường kính khoảng hai mươi mét, bên trong có ba mặt gương to tướng, chắc hình tượng của mình làm kiến trúc sư cứ tưởng mình là cái loại rất chú trọng phối hợp và ngoại hình.


Trên thực tế, đàn ông không cần nhiều quần áo quá làm gì, anh đi chỗ một góc vuông, tủ quần áo tự động mở ra, bên trong toàn là áo phông dài tay cùng một kiểu dáng y như nhau. Anh chọn một bộ, hôm nay không có gì quan trọng phải làm, anh không muốn mặc cái màu đặc trưng của mình mà khiến người ta căng thẳng.


Mặc màu hồng phấn suốt gần mười năm, làm loại màu sắc này mặc vào cũng ra sát khí, hoàn toàn trái ngược với ý muốn ban đầu khi chọn màu này ngày xưa.


Anh lấy một bộ màu đen, mặc quần bò, đi giày basket, giắt một con dao găm vào dây thắt lưng. Đứng trước gương.


Vẫn nổi bần bật quá.


Đi thẳng qua phòng khách, qua hành lang ở sân, tứ hợp viện này không có cửa, bên trong không có bất cứ ai, chỉ có một mình anh ở. Ra vào thì từ cổng của tứ hợp viện này, nhưng ở thì lại ở trong một tứ hợp viện khác, hai tứ hợp viện này thông với nhau bằng một đường ngầm.


Trong đường ngầm này cực kỳ phức tạp, người thường muốn vào vương quốc riêng tư của anh cũng không thể vào được.


Lúc buổi tối, sinh vật sống làm bạn với anh thì chỉ có một ao cá cơm trắng ở trong sân. Có một đoạn hành lang vừa khéo đi ngang qua ao cá, máy cảm ứng cảm ứng được tiếng bước chân của anh, bắt đầu đổ thức ăn cho cá vào trong ao. Đàn cá chỉ chờ có lúc này, bắt đầu tranh nhau ăn ở xung quanh hành lang.


Đi đến một căn phòng khác, bàn trong phòng có bày đến ba mươi mấy loại điện thoại di động, tất cả đều có cùng một sim, anh chọn lấy một cái mỏng nhất. Ở bên kia lại có đặt một cặp kính râm.


Anh chọn lấy chiếc màu nâu, đeo lên. Bấm di động.


Đi thang máy xuống lòng đất, anh đi dọc theo đường ngầm tới một tứ hợp viện khác. Bảy giờ mười phút, anh đi lướt qua mười mấy chiếc xe để trong gara, do dự nửa giây, sau đó ra ngoài lề đường mua một chiếc bánh rán đường, uống một cốc sữa đậu.


Ở bên tường tiệm ngọc bích ngoài cửa có chiếc xe đạp, mở khóa, lên xe bắt đầu đạp đi trên lối đi bộ.


Chín rưỡi, anh đến tiệm cà phê dưới tầng của phòng đấu giá của mình, thư ký đã chờ ở cửa, đưa một vài tập tài liệu cho anh. Anh cẩn thận đọc kỹ, xong ký. Mười rưỡi, uống một ly cà phê. Giải Vũ Thần lại lần nữa đạp xe đạp, đi về hướng Phan Gia Viên. Ở bên ấy có mấy người chơi vui lắm.


Mười một giờ bốn mươi thì đến Phan Gia Viên. Từ phòng trong của cửa hàng Bàn Tử đã vang lên tiếng xào nấu. Cửa hàng rất bé, tiếng Bàn Tử đảo đảo cái sạn vang lên cảm giác nghe như tiếng gõ cồng chiêng ấy.


Anh bước vào, xem ra bên trong thế trận đã sắp xếp xong hết rồi, Ngô Tà thì đang ngồi gọt khoai tây, Trương Khởi Linh thì đang giúp Bàn Tử quạt bếp than. Mấy người đã quá quen với việc Tiểu Hoa xuất hiện vào lúc này, chào mấy tiếng.


Tiểu Hoa xắn tay áo, tháo kính xuống, đi múc nước, ngồi một chỗ rửa củ ấu.


Mười hai giờ rưỡi, cơm canh thức ăn đã xong rồi. Bàn Tử gọi một cú điện thoại. Tiếng điện thoại vang lên ở ngay bên ngoài rồi. Quay đầu nhìn thấy mấy ông bán đồ ăn vặt mang rượu đem tới. Bấy giờ mới ăn cơm.


Ăn thùng uống vại một hồi, đến hai giờ, cơm nước sạch bách. Tiểu Hoa giúp Bàn Tử trông hàng tồn trong tiệm, đến ba giờ, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi đánh cầu lông. Trương Khởi Linh vung vợt tốc độ nhanh quá, cây vợt liền méo luôn.


Bốn rưỡi, Tiểu Hoa đạp xe về nhà, suốt đường đi, trời dần tối.


Sáu giờ, về đến nhà. Vào trong đường ngầm, di động vang lên.


Nhận điện thoại, rồi lại gọi chín cuộc nữa, đến chín giờ.


Đặt di động xuống, tháo kính xuống, về đến sân nhà mình. Hồ nước nóng bắt đầu bơm nước, anh thay quần áo, một mình ngồi ngâm trong hồ nước nóng ngay giữa ngoài trời, ăn chút hoa quả coi như là bữa tối.


Chín giờ bốn mươi, nhìn quanh một vòng ngoài sân, hôm nay chọn thư phòng làm chỗ ngủ đi.


Chín giờ năm mươi, trên giường, đọc truyện tranh Snoopy. Uống hai viên thuốc an thần.


Ngoài kia, trời lại bắt đầu mưa. Anh nhớ lại cú điện thoại lúc nãy.


Xuống giường, đi ra phòng khách. Cầm lấy điếu xì gà kia, rồi lại thả xuống như trước. Bật kính chiếu phim, xem phim. Mười một giờ, ngủ luôn trên sô pha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét