13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 38


Chương 38. Vào cửa.


Tôi nấp trong bóng đêm đợi rất lâu, mãi đến khi nơi này không còn bóng tối cho tôi nấp nữa, đến khi tôi phản ứng kịp, tôi đã đi len qua bọn người này từ lâu rồi. Bọn chúng không ai ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ mơ màng nhìn khắp bốn phía, nhìn đồ vật trong tay, có kẻ thì lại nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ thì ngủ luôn.


Tôi siết chặt hòn đá trong tay. Tôi không biết chuyện này là thế nào, nhưng tôi biết, cảnh tượng này, không hề giống với vô số lần tưởng tượng của tôi.


Giết hết bọn chúng đi. Trong lòng tôi không ngừng dâng lên cái ý nghĩ này, mặc kệ vì sao những kẻ này phải xuất hiện ở đây. Tôi không muốn cục diện thành phức tạp thế này.


Tôi cầm lấy hòn đá, đi tới bên cạnh một Ngô Tà đang ngủ, lạnh lùng nhìn hắn. Tôi giơ tảng đá lên.


Hắn trở mình, mở mắt, nhìn tôi, trong ánh mắt không một tia sợ hãi, lúc này, tôi chợt nhận ra, hình như tôi đã gặp hắn lúc nào rồi.


Hắn mệt mỏi nằm ngủ trên tảng đá, tay cầm một chai rượu trắng không có nhãn.


Đây là dáng vẻ hồi đầu khi tôi trở về Hàng Châu. Tôi nằm trước cửa hàng, quay mặt về phía Tây Hồ. Nhìn dòng người chen nhau như dệt cửi, tôi uống rượu trắng, tôi vốn chẳng có tửu lượng gì, vừa tỉnh táo được một tí, uống hai ngụm lại ngây ngất.


Khi đó, tôi cảm thấy rất mệt mỏi và tuyệt vọng, tất cả đã trở về điểm ban đầu, tôi mất tất cả, lại không thu được gì.


Tôi thả hòn đá trong tay xuống, nhìn những Ngô Tà ở khắp xung quanh. Tôi nhận ra, bọn chúng chính là từng khoảnh khắc của tôi trong suốt mười năm, mỗi người, đều là một tôi trong mười năm này.


Mặc những bộ quần áo khác nhau, có những vẻ cảnh giác khác nhau, cầm những vũ khí khác nhau.


Con người chưa bao giờ có cơ hội để có thể nhìn kỹ nhìn rõ ràng chính bản thân mình đến vậy. Tôi leo lên trên một tảng đá lên, trong lòng bỗng nghĩ, đây là ảo giác sao? Vì sao lại có nhiều quá khứ của tôi đến thế, đều phóng chiếu ra hết trước mặt tôi đây? Lẽ nào, tôi trong lúc bất giác, đã vào trong cánh cửa thanh đồng? Đèn pin tôi chiếu lên cánh cửa đồng sáng chói, là mặt sau của cửa.


Tôi nghĩ vậy, thấy ánh lửa dưới chân tắt đi từng chút từng chút, bốn phía lại trở về bóng tối như cũ, chỉ còn lại một ánh lửa tàn, sau đó, tôi cảm giác có cái gì đang liếm miệng tôi.


Ý thức của tôi từ từ trở về, nhận thấy tôi đang nằm ngủ, bên tai có tiếng người nói chuyện. Đến khi tôi mở mắt ra, tôi lờ mờ thoáng thấy một đống lửa trước mặt, Tiểu Mãn Ca đang liếm mặt tôi.


Không biết Tiểu Hoa cho nó ăn cái gì, nước bọt mùi thối muốn chết. Tôi xoay người ngồi dậy, thấy xung quanh có mấy đống lửa.


Bên cạnh có người đưa ly nước cho tôi, trong lòng tôi thả lỏng, nhận lấy ly nước, lúc này mới phát hiện vết thương trên tay đã được khâu rồi.


“Tới rồi? Sao tôi lại đang ngủ?” Tôi nói.


Có người rót thêm trà nóng vào cốc của tôi: “Cậu không phải đang ngủ, cậu là đang bị sốc.”


“Vớ vẩn.” Tôi nhấp một ngụm trà nóng, trong mười năm này, tôi đã trải qua những hoàn cảnh còn khó khăn hơn thế này nhiều, thế mà sao hồi đó tôi không bị sốc, mà lại sốc ở đây.


Tôi quay đầu. Tôi nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Bàn Tử hoặc Tiểu Hoa, hoặc là những người khác. Nhưng tôi lại nhìn thấy một gã đàn ông mặc áo khoác da, đeo kính râm, tay cầm cốc nhìn tôi.


“Tôi vẫn chưa tỉnh, đúng không?” Tôi nhấp một ngụm trà, “Bằng không sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”


“Đúng vậy, tôi là ảo giác của cậu, cậu sắp chết rồi.” Hắc Hạt Tử nói với tôi: “Nhiệt độ ở đây quá thấp, cậu nằm trên tảng đá này mà ngủ, khả năng rất thấp là bọn họ sẽ tìm được cậu trước khi cậu chết hẳn.”


“Tôi sẽ không chết. Ảo giác trước khi chết của tôi, sao có thể là anh được.” Tôi nói, nhìn Tiểu Mãn Ca. Tôi bỗng có chút cảm giác không ổn. Hắc Hạt Tử thì nhất định là ảo giác của tôi rồi, nhưng mà tại sao tôi lại ảo giác ra con chó chết tiệt này.


Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng mình vẫn chưa hề tỉnh táo lại. Tôi đứng lên, nhìn bốn phía, liếc mắt, tôi liền thấy Bàn Tử chết ở đằng sau tảng đá lớn mà tôi nằm tựa vào. Cổ anh ta đứt đoạn, tay chân xoắn vặn thành hình cái bánh quai chèo, lòi ra cả xương sống, một con “khỉ trong miệng” đang ngấu nghiến cái gì đó ở xương cột sống.


“Khi hắn ta xuống đây, bị tuột xuống khỏi sợi xích, ngã gãy cổ.” Hắc Hạt Tử đi tới sau lưng tôi, ôm lấy bả vai tôi, ra hiệu nhìn sang bên kia.


Tôi quay lại nhìn, thấy đầu của Tiểu Hoa lăn lông lốc trong đống đá vụn, thân thể chẳng biết ở đâu.


“Cậu đem đầu của cậu ta giao cho Tú Tú, xem cô nàng lần này có còn để ý đến cậu nữa không.” Hắc Hạt Tử nói: “Cậu ta bị chim mặt người xé xác thành từng mảnh, thủ hạ của cậu muốn đi cứu…”


Bên cạnh cái đầu của Tiểu Hoa, Khảm Kiên bị chẹt dưới một tảng đá, con mắt lòi cả ra, não chảy ra từ trong hốc mắt. “Chim ở đây quắp lấy đá, ném xuống dưới như bom.”


Tôi đi về phía bọn họ, nhìn khắp nơi toàn là xác của đồng bạn tôi, đều bị phanh thây thành năm bảy mảnh, bốn phía nồng nặc mùi máu tươi và mùi hôi thối của nội tạng khiến người ta phát buồn nôn.


Dĩ nhiên, không một ai còn sống.


Tay của tôi phát lạnh, nhìn về phía Hắc Hạt Tử. Hắc Hạt Tử nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, kết cục cuối cùng có lẽ sẽ là vậy. Chỉ cần còn một người đi tiếp, mọi người xung quanh hắn sẽ luôn luôn đụng phải những cảnh này.” 


Tôi không nói gì. Mười năm trước, có lẽ chuyện này sẽ khiến tôi sụp đổ mất. Nhưng bây giờ thì không. Bởi vì tôi đã chấp nhận sự vô thường của đời người rồi.


Hắc Hạt Tử nhìn tôi: “Không nói à? Đến đây, đi theo tôi.”


“Đi đâu?”


Hắc Hạt Tử dùng đèn pin chỉ về phía trước, tôi phát hiện, cánh cửa thanh đồng khổng lồ ấy vậy mà đã mở ra. Ở giữa cửa đồng, có một khe hở, đang từ từ khép lại.


Anh ta nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên, vứt cho tôi, rồi vọt đến chỗ cái khe. Tôi kiểm tra đạn một chút, nhặt chiếc đèn pin bên cạnh thi thể của Bàn Tử, rồi cũng vọt đến chỗ cái khe theo anh ta.


Lũ chim mặt người lao xuống, ập về phía chúng tôi. Tôi chạy sau lưng anh ta, giơ súng bắn, mỗi mười phát đạn lại một phát đạn sáng, đường hình cung sáng chói khắp bầu không. Trong lúc hỗn loạn, tôi chạy vọt vào trong khe hở.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét