Ở đấy, Lúc này - 此时彼方
Ngô Tà
Ngô Tà
Bên ngoài, tiếng pháo nổ đã chỉ còn
lác đác.
Trong nhà đủ hơi ấm.
Buổi chiều ngày cuối năm, chuyến làm
ăn cuối cùng, không cát lợi cho lắm, vội vội vàng vàng đã kết thúc. Mẹ bày hoa
quả và hạt dưa, bình thường tôi không ăn mấy thứ này, nhưng dù sao cũng là cuối
năm, vẫn nên bày ra một ít. Đấy là điềm tốt lành.
Điềm tốt lành, cái thứ này đối với
tôi mà nói, đã không còn quan trọng. Lâu lắm rồi chỉ còn biết, mình giờ không cần
dựa vào ông trời giúp đỡ cũng đã có thể kiếm được cơm ăn. Chỉ là, hôm qua phát
lì xì xong, có hơn mười cái là không gửi được đến tận tay người cần tặng, chỉ gửi
được cho người nhà. Vẫn là có hơi ngại.
Cái nghề này càng ngày càng nguy hiểm.
Chỉ vài năm nữa, đừng nói Lão Cửu Môn, thế hệ này của chúng tôi thôi, cũng sẽ
tan thành mây khói.
Suốt bữa cơm không nói lời nào, thỉnh
thoảng bố gắp thức ăn cho tôi, tôi cúi đầu hùng hục ăn. Trong khoảng thời gian
này, tôi mỗi ngày về nhà đúng giờ, như hồi mới học cấp 2 vậy, cho nên không quá
giống mấy bọn trẻ ở ngoài lâu ngày đến lúc năm hết Tết đến mới chịu về nhà.
Tôi không làm chuyện gì lớn lao khiến
bố mẹ tự hào, buôn bán không tệ, con người cũng nhanh nhẹn, dường như không có
nhiều chuyện gì đáng để tán gẫu cho lắm.
“Sang năm, đến lúc chưa?” Đột
nhiên, mẹ tôi hỏi một câu.
Tôi dạ một tiếng, chuyện của tôi, ít
nhiều bố mẹ cũng biết, vết sẹo trên tay, vết thương trên cổ, tuy rằng không quá
rõ ràng, nhưng tóm lại vẫn là bố mẹ đẻ mình ra, không gì lọt khỏi mắt bố mẹ được.
Hai người không hỏi thêm tôi cái gì
nữa. Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi xem chương trình Tết, tôi lên mạng, rúc
trong căn phòng hồi xưa của mình, đến 12 giờ bên ngoài cả thành phố râm ran tiếng
nổ.
Tôi tựa mình vào ghế, ngủ mất, đến
lúc tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh máy tính có một đĩa táo đã cắt miếng.
Đấy là thói quen của mẹ tôi.
Tiếng pháo râm ran bên ngoài đánh thức
tôi dậy. Tôi đi ra ngoài, bố mẹ đã ngủ trước ti vi rồi, tôi đắp thêm chăn cho
hai người, ngồi xuống bên cạnh, ăn hết đĩa táo.
Táo rất chua. Mỗi lần cắn một miếng
tôi phải ngừng lại rất lâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét