13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 12

Chương 12. Đứng lên.


Vừa nãy tôi trèo lên cây chả được bao lâu, lũ du diên này đã liền túa ra ào ào, chắc hẳn đây là do người này lén lút đi theo ở trong rừng dẫn tới. Tôi nhớ lại trình tự xuất hiện của lũ du diên, chúng xuất hiện đầu tiên là ở miệng giếng, phía đông nam, người này là từ đó đi tới. Vậy Vương Minh hẳn là ở ngay phía đó.



Vết thương nơi bàn tay cực kỳ đau xót. Để lành lại thì cần rất nhiều thời gian, tôi thực sự chẳng muốn dùng đến cách này một chút nào, nhưng tôi đã không còn cách nào khác.


“Ông chủ, có cần em xuống không?” Khảm Kiên ở trên cây hỏi với xuống, tôi nói: “Nếu cậu tự đối phó được thì cứ ở trên cây đi.”



Khảm Kiên nhảy xuống, đi đến trước mặt tôi, nhìn bàn tay tôi. Tôi mặc kệ cho cậu ta nắm lấy mân mê, cậu ta lần đầu nhìn thấy máu của tôi, cực kỳ hưng phấn.


“Em sẽ không rửa tay đâu.” Cậu ta nói.



“Đừng vớ vẩn, chuyện gì không làm được thì đừng có đứng đó huyên thuyên.” Tôi nói. Một mình tới giờ, mở đường khẩu, biết bao người từng nói sẽ cùng nhau bước đi, kết quả đi chẳng đến được nửa chặng đường. Sự cam đoan của một người, đa phần đều vì một lúc kích động nhất thời.


(“đường khẩu” là chỉ bang hội :v)


“Hai người các cậu rốt cuộc làm sao mà ầm ĩ đến mức này thế?” Tiểu Hoa móc từ trong ba lô mình ra mấy khúc côn, vặn vào làm thành một chiếc trường côn, thuận tay hất văng mấy con du diên chướng mắt không chịu chạy đi ở bốn phía xung quanh. Cây côn này cậu ta có thể dùng dễ như dùng đũa, côn trong tay, làm gì cũng được.


Tôi biết, cậu ta đang hỏi Vương Minh. Tôi dừng lại một chút, nhớ lại, cảm thấy có hơi mệt mỏi: “Con người muốn trở thành loại người như thế nào, và cậu có thể trở thành loại người như thế nào, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”


Nói đoạn, tôi kéo chặt lại dây lưng quần, gật đầu một cái với hai người kia, cả ba người bắt đầu tăng nhanh tốc độ đi trong rừng. Bởi vì đầy đất toàn là dây leo Tơ hồng, vật chiếu sáng lại chỉ có pháo lạnh, cho nên dù có chạy cũng không chạy nhanh, chạy được một đoạn liền phát hiện toàn bộ khu rừng, trên tàng cây dưới tàng cây trong bụi cây, tất cả đều lấm tấm những chấm sáng huỳnh quang. Giống như có vô vàn những con đom đóm. Nếu như không biết đó là cái gì, nhất định sẽ nghĩ rằng, trời đất này sao lại có được một cảnh tượng đẹp như ảo mộng đến thế.


Ở đây cũng toàn là thông rụng lá, còn có một số loại cây tán lá rộng mà tôi không biết tên. Cây cối um tùm dày đặc, đôi khi có hai cái cây sát nhau đến mức một người cũng không chui lọt. Tơ hồng chính là mọc chen vào giữa thành bầy như những mạng nhện như thế. 


Chạy suốt hơn mười phút, liền thấy trên cây đối diện có ánh lửa và tiếng huyên náo, chúng tôi bèn tiến lại gần, dùng kính viễn vọng nhòm lên ánh lửa trên cây. Thấy trên một cái cây lá kim rất lớn, bọn Vương Minh đang dùng đuốc xua đuổi lũ du diên đang bò lên tới tấp. Đuốc sắp tắt rồi, mà cậu ta cùng đồng bọn vẫn kêu to gọi nhỏ, xô đẩy nhau tới lui. Lá kim đâm vào mông chúng đau nhức. Thế là lại mấy lần suýt té lộn nhào.


Khảm Kiên muốn lên đó, tôi bèn kéo cậu ta lại. Ánh mắt tôi từ vị trí của bọn Vương Minh chuyển qua hướng cánh rừng phía sau. Tôi cảm thấy, cánh rừng xung quanh Vương Minh với cánh rừng xung quanh chúng tôi không giống nhau cho lắm.


Cảm giác này không diễn tả ra lời được, đều là hình dáng những cây thông, nhưng sao cứ cảm thấy, hình dáng của các chạc cây trông rất quái lạ, sao không có cảm giác hài hòa của cây cối nhỉ?


Tôi dập lửa pháo lạnh, làm một động tác tay. Cả ba người chui vào ngồi xổm trong bụi cây, tôi dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm bóng đen của cánh rừng chung quanh Vương Minh. Nhìn mãi một hồi, ngay cả Tiểu Hoa không dùng kính viễn vọng nhìn cũng phải hít ngược một hơi khí lạnh.


“Bóng của mấy cái cây đó đang chuyển động.” Cậu ta khẽ nói.




Tôi gật đầu. Bóng cây ở bên kia, đang dần dần tới gần bọn Vương Minh từng chút từng chút một. Những cái cây “đại thụ” này, đang tụ lại vào nhau với một tốc độ mà ngay cả mắt thường của nhìn thấy được.




Một ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, lấy Ipad ra, thấy tất cả các điểm tín hiệu GPS toàn bộ đều ở hướng Vương Minh kia, hình dạng đã thay đổi, trở thành một hình vòng tròn.


“Đây không phải là cây, đó là những con du diên khổng lồ.” Tôi nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét