13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 31


Chương 31. Chìa khóa.


Ông Tư lẽ nào là một quả lựu đạn thành tinh sao? 


Phản ứng đầu tiên của tôi là thế này: năm xưa Phật Tổ giảng kinh, trước ban thờ chôn một trái lựu đạn, ngày ngày đêm đêm đều nghe kinh, thế là thành tinh. Hôm nay chết rồi liền hiện nguyên hình, tôi chỉ cần kéo cái vòng này ra một cái, thế là tôi nổ tung thành món thịt bò Tartare. 


Nghĩ thì cũng không có khả năng cho lắm. Nếu hồi còn sống chôn trong khoang mũi mình một quả lựu đạn, để khi nào bị bắt giữ, giả vờ móc cứt mũi để kéo ngòi nổ, không khỏi chết quá thảm rồi.


Tôi kéo sợi đồng kia, toàn thân ông Tư co giật. Tôi nhớ đến hồi mình đào mộ ông nội, sàng tro cốt của ông, nhớ mình chặt đầu Hoắc lão thái, đập bể mặt Trần Bì A Tứ, Cửu Môn có đứa con cháu thế này, thật là gia môn bất hạnh.


Đột nhiên sợi đồng lỏng ra một cái, thứ đồ ở sâu trong khoang mũi bị tôi rút ra, cái cảm giác rút được vật ra khỏi một hộp rỗng, thật là awesome.


Bên trên toàn chất nhầy, quá trơn dính, tôi bọc nó trong quần lót, dùng đèn dưỡng khí soi mà quan sát kỹ càng, thứ đồ vật đó té ra là tôi đã từng nhìn thấy rồi. Đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng trên chuôi có gắn một hạt châu. Gần như là cùng lúc, tôi thấy thi thể của ông Tư bắt đầu héo rũ xuống, không ngừng co rúm lại, da thịt bốc mùi tanh tưởi. 


Tôi bịt mũi lùi ra xa mấy bước, cuối cùng tóm lấy thứ đồ đeo trên cổ ông ta, giựt xuống.


Thi thể của ông Tư thối rữa ra, đổ sụp xuống, co rúm lại bên trong đống đá, tôi thở phào một hơi. Nhìn hai thứ đồ trong tay mình.


Chiếc chìa khóa này, tôi đã từng nhìn thấy trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, lấy ra từ trong miệng của cái xác nữ nằm bên cạnh xác hồ ly mắt xanh, nghe nói có tác dụng chống thối rữa, hồi đó, sau khi tôi lấy nó ra, cứ tưởng là nó dùng để mử hộp mê cung, nhưng về sau chiếc chìa khóa này biến mất, không nhìn thấy đau nữa, hóa ra là ở trong tay Trần Bì A Tứ. Lại còn nhét ở trong khoang mũi ông ta nữa.


Tiểu Ca là người của Trần Bì A Tứ, hồi đó chú Ba chú Ba mượn người từ tay Trần Bì A Tứ, dùng Hắc kim cổ đao đổi lấy sự giúp đỡ của Muộn Du Bình, chiếc chìa khóa này phải chăng là Tiểu Ca lấy đi trong lúc hỗn loạn, rồi giao cho Trần Bì A Tứ?


Về sau Trần Bì A Tứ vắt kiệt hết khả năng, hơn 90 tuổi còn lặn lội vào trong tận nơi núi sâu này tìm Vân Đỉnh Thiên Cung, Muộn Du Bình cũng ở đó giúp đỡ.


Tôi dần dần bắt đầu nhìn thấy một phần mà ngày trước chưa từng chú ý tới, trước đây tôi chỉ một mực suy nghĩ về động cơ của chú Ba, và Muộn Du Bình rốt cuộc làm gì, bây giờ xem ra, chi bằng trước tiên cứ lý giải cho rõ về những mục đích tương đối đơn giản của Trần Bì A Tứ này.


Trần Bì A Tứ từng tham gia vào hoạt động liên hợp trộm mộ lớn nhất trong lịch sử, trong lần hoạt động đó, với tính cách của ông ta thì hẳn là tự mình đi thăm dò, về sau ông ta về Quảng Tây hoạt động một thời gian rất dài, cuối cùng có một ngày ông ta tìm thấy Tiểu Ca lúc đó đã mất trí nhớ.


Trần Bì A Tứ hẳn là đi tìm Muộn Du Bình là có mục đích, bởi vì Quảng Tây đối với một thế hệ người sau Cửu Môn tan rã mà nói, đó là một nơi đã xảy ra quá nhiều sự việc, ẩn tàng quá nhiều bí mật.


Tiểu Ca về sau mất trí nhớ đã luôn làm việc cho Trần Bì A Tứ, Trần Bì A Tứ là một người cực kỳ thông minh, ông ta có lẽ chẳng hề muốn biết được chân tướng mà chỉ muốn giải quyết được vấn đề thân thế của chính mình. Có lẽ sau khi ông ta có được tấm sách lụa Chiến Quốc ban đầu kia, liền thả nó ra trôi nổi trong giang hồ, cuối cùng đến tay chú Ba tôi giải được bí mật sách lụa.


Chú Ba tôi sau khi nhìn thấy tấm sách lụa nó, lại có những lý giải của tôi nói với chú sau đó, chú nhất định đã dùng tấm sách lụa này mở rộng ra thành một cái bẫy cực lớn. Nhưng Trần Bì A Tứ không hề biết điểm này, hồi đó ông ta nghe chú Ba sẽ đi tìm kiếm cổ mộ trong tấm sách lụa này, bèn đưa Trương Khởi Linh cho chú mượn.


Muộn Du Bình hoàn thành công việc của mình trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, đến bây giờ tôi vẫn không biết hắn ta làm cái gì, giờ tính ra, hắn lấy đi Quỷ tỷ, hoán đổi sách lụa, bóp chết xác tiên của Thiết Diện Sinh, lại còn lấy chiếc chìa khóa chống thối rữa này đưa cho Trần Bì A Tứ. Tất cả những việc này, dường như là để chuẩn bị cho chuyến đi đến Vân Đỉnh Thiên Cung của Trần Bì A Tứ.


Nhưng đến giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác không hài hòa đó, Muộn Du Bình ở trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, đã mấy lần, làm tôi có cảm giác, hắn ta đã từng đến đó rồi.


Nhưng mà với mức độ ổn định trong tính cách của hắn, nếu hắn không muốn cho tôi biết, hắn ta chắc chắn có cách để giả vờ mà không để lộ chút sơ hở nào, cho nên, nếu đã để tôi nhìn ra được điểm này, tôi nghĩ, rất có khả năng là trong quá trình tiến vào Thất Tinh Lỗ Vương cung, ký ức của hắn bắt đầu hồi phục. Bản thân hắn ta cũng không dự liệu được tình huống này sẽ xảy ra.


Trong quá trình trợ giúp Trần Bì A Tứ tiến vào Vân Đỉnh Thiên Cung, trí nhớ của hắn đã hoàn toàn hồi phục, hắn đã biết mục đích của mình rồi. Cho nên, cuối cùng liền đi vào cánh cửa thanh đồng, không phải Trần Bì A Tứ, mà là chính bản thân hắn.


Trần Bì A Tứ muốn cái gì? Một ông lão hơn 90 tuổi, lặn lội vượt hiểm mà vào đây, yêu tiền ham tài những cái này không thể là động cơ được. Chắc chắn Trần Bì A Tứ cho rằng ở nơi đây có phương pháp kéo dài mạng sống. Ông ta nếu đã tham gia vào hoạt động trộm mộ lớn nhất trong lịch sử, có lẽ vô cùng hiểu rõ những sự việc này.


Nếu như, trong hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử đó, người trong Lão Cửu Môn, cơ thể của tất cả bọn họ đều xảy ra sự biến đổi.


Trương Khởi Linh đã nói, hắn chính là một người khác trong Cửu Môn, gánh vác trách nhiệm tiến vào trong cánh cửa thanh đồng.


Phải chăng, đây chính là cái giá phải trả của trường sinh, trong hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử đó, rất nhiều người trong Lão Cửu Môn có được hạt giống trường sinh, nhưng mà cả quá trình, nhất định cần phải hoàn thành ở trong cánh cửa thanh đồng. Trong một thời gian nhất định, bọn họ phải tìm được cánh cửa thanh đồng, cho nên vào những năm 70, tất cả mọi người đều phát điên phát dồ lên mà sục sạo tìm kiếm đầu mối trên toàn Trung Quốc. Trong quá trình này, không ngừng có người bị thi hóa, những người cố gắng kiên trì cũng bắt đầu chết đi, cuối cùng còn thừa lại một người kiên trì đến cùng, đó là Trần Bì A Tứ.


Tôi đứng trong sâu thẳm bóng tôi, hít một hơi sâu, cảm thấy một chút lãnh lẽo.


Tôi là con trai trưởng, ông nội tôi lúc nào thì sinh bố tôi, đó là trước hay sau hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử kia. Tại sao sau khi tôi ra đời, ông nội tôi lại cảm khái, đặt tên tôi là Ngô Tà.


Tà, rốt cuộc là vì sao?


Lẽ nào, sự biến đổi phải chịu trong cuộc trộm mộ lớn nhất lịch sử đó, còn có khả năng di truyền ư? Phải chăng điều này sẽ giải thích được vì sao tính cách của bố tôi, chú Hai, chú Ba tôi lại khác xa nhau đến vậy, và việc thế hệ sau Cửu Môn tan rã lại có hứng thú bất thường đối với những sự việc này.


Vậy, nếu như tôi là Ngô Tà, còn Tú Tú thì sao? Tiểu Hoa thì sao?


Không dám nghĩ tiếp nữa.


Thứ đồ treo trên cổ ông Tư, là một tấm thẻ sắt, in khắc trên mặt sắt là một địa chỉ, cùng một số điện thoại. 


Tôi có hơi ngạc nhiên, phía trên thế mà lại ghi những thứ này. Lật mặt sau xem, đằng sau tấm thẻ sắt in dòng chữ: Nếu hậu bối đến đây, thấy được thẻ sắt này, gặp Trần Bì Tứ Quảng Tây, chuyển thi thể đến địa chỉ khắc sau tấm thẻ, có thể kiếm được tiền tài cả đời. 


Là một tấm thẻ nhận xác, tôi không khỏi mỉm cười, lúc trước bởi nhìn thấy thứ này, mới muốn đi xem đến cùng, không ngờ thứ dẫn tôi tới đây lại không hề có chút giá trị gì, bù lại, lại có được một đầu mối khác.


Cuộc đời thường là như vậy, tôi nhìn tấm thẻ sắt, bỗng nghĩ muốn đưa thi thể ông cụ này đến địa chỉ kia, không chừng có thể kiếm được một món lớn. Vừa nghĩ liền xấu hổ, thói xấu con buôn này, tuổi lớn rồi mà chẳng giảm được tí nào, trái lại còn tăng lên, có thể thấy tôi sống càng thực dụng hơn rồi.


Vừa dạy dỗ bản thân rằng mục đích lần này đến đây hết sức thuần khiết, vừa tiện tay đeo tấm thẻ lên cổ mình. Vừa mới đeo xong, bất chợt nghĩ không đúng, nội dung ghi trên thứ đeo trên cổ này hình như mâu thuẫn với nội dung khắc trên tảng đá.


Nếu Trần Bì A Tứ muốn hậu bối đưa thi thể mình trở về, vậy vì sao ở chỗ khác ông ta lại chỉ dẫn hậu bối đi đập vỡ mặt mình đây? Điều này thực sự không thể nào nói nổi.


Tôi nhảy xuống tháp đá, cả người trần truồng nên hơi bối rối một chút, không ngờ mới đến đây thôi đã chật vật như thế rồi. Lại bước đến trước tường đá lần nữa, nhìn năm hàng chữ nọ, tôi không khỏi mỉm cười.


Đây không phải bút tích của Trần Bì A Tứ, không phải bởi vì tôi không nhận ra nét chữ của ông Tư, mà là bởi vì, tôi nhận ra được, đây là nét chữ của Muộn Du Bình.


Lâu lắm mới lại nhìn thấy, có hơi xa lạ, nhưng khi nhìn kỹ, lập tức nghĩ đến ngay.


Có lẽ là sau khi hắn chia tay tôi, lại đến nơi này, rồi để lại.


Đây là viết cho tôi, hắn biết tôi sẽ thực hiện lời hứa.


Tôi siết chặt nắm tay, cái cảm giác an toàn đã rất lâu rồi chưa có, bỗng nhiên lại dâng lên từ đáy lòng.


Nếu như hắn tin tưởng tôi sẽ thực hiện lời hứa, như vậy, thứ tôi sẽ đối mặt không phải chỉ là một Vân Đỉnh Thiên Cung lạnh lẽo như băng nữa, hắn ta nhất định sẽ để lại cho tôi cái gì đó. Ký hiệu? Gợi ý? 


Chiếc chìa khóa này, không phải là thứ Trần Bì A Tứ để lại cho người đời sau, như vậy, đó là Muộn Du Bình để lại cho tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét