13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 29


Chương 29. Vách đá


Nhóm người ông tôi, thậm chí cả nhóm Trần Văn Cẩm, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, sự kiện này khiến cơ thể bọn họ xảy ra biến hóa gì đó.


Việc này rất có khả năng, ví dụ như, họ ăn phải cái gì đó?


Bọn họ luôn luôn tìm kiếm cổ thuật trường sinh trong cổ mộ, nghe nói các phương sĩ thường đem thuật trường sinh giấu trong mộ mình, đương nhiên, Hắc Hạt Tử có nói với tôi: nếu như thật có thể trường sinh, vậy vì sao những phương sĩ đó lại có mộ?


Vì vậy thời cổ thường có những người lên tiên sơn tìm xác tiên của người tu tiên.


“Xác tiên” thời cổ là chỉ thi thể của người đã thăng thành tiên để lại, thường rất già nua nhưng rất lâu vẫn không thối rữa.


Thứ trước mặt tôi đây dường như là một xác tiên, nhưng sao không ai nói với tôi là, xác tiên trông giống hệt cương thi như thế.


Bất kể là đã xảy ra chuyện gì, cơ thể của bọn họ đã phải chịu ảnh hưởng của sự kiện này, tôi nghĩ lời của ông nội tôi có nghĩa là: sau khi ông chết, di thể của ông sẽ bị biến đổi. Mà Trần Bì A Tứ vẫn cứ sống dai đến mức chẳng biết là sống hay chết, mà sau khi ông ta chết, trạng thái thi thể của ông ta quả thực khó bề tưởng tượng nổi. Với Trần Văn Cẩm thì còn nghiêm trọng hơn, từ những gì tôi điều tra được, cô ấy cho rằng mình sẽ biến thành một con quái vật trong một thời gian ngắn.


Sự kiện mà nhóm người ông nội gặp phải, chắc chắn là xảy ra trong cổ mộ, có lẽ là bởi vì cơ quan hoặc tai nạn ngoài ý muốn nào đó.


Mà sự kiện nhóm người Trần Văn Cẩm gặp phải, có lẽ là xảy ra trong trại an dưỡng ở Golmud. Thậm chí có khi còn là do con người làm.


Thi thể của ông Tư từng chút từng chút tiến đến gần tôi, tôi vung chùy Lưu tinh của mình ra. Chỉ cách hơi xa một chút thôi mà tôi không nhìn thấy rõ được tráng thái xung quanh ông Tư, quả thực là tối quá, nhưng mà hình như nó không phải dựa vào mắt nhìn mà biết tôi đang đứng chỗ này.


“Đắc tội rồi.” Tôi nhắm đúng cơ hội, đầu tiên vung chùy Lưu tinh ra, đồng thời bắt đầu chạy, hy vọng chùy Lưu tinh đủ sức quấn quanh thi thể ông Tư, sau đó tôi bắt lấy một đầu dây, như thế tôi có thể trói chặt nó vào một tảng đá nào đó.


Nhưng chùy Lưu tinh không dùng được như tôi tưởng tượng, bởi vì dây của nó không dài, cho nên sau khi văng đến đập vào xác ông Tư, đập một cú thật mạnh, sau đó liền rơi tuột xuống.


Tôi kéo chùy lại, chuẩn bị lại quăng lần nữa, đèn dưỡng khí đúng lúc này tắt phụt.


Bến bề tức khắc trở về một màn tối đen như mực.


Tôi quăng quật chùy Lưu tinh loạn xạ, va đầu vào các tảng đá, bắn tóe lửa. Tôi rút về. Tim bắt đầu đập bình bịch điên cuồng. Trong đầu trắng xóa, bóng tối tuyệt đối khiến mắt tôi không còn thu được bất cứ thông tin gì để truyền về cho đại não nữa.


Tôi vung chùy Lưu tinh giống như cái máy bay trực thăng, bảo đảm không có thứ gì lại gần tôi được. Nhưng khi vung đến vòng thứ hai, đột nhiên va đập phải vật gì đó, chùy Lưu tinh rơi bịch xuống đất, tôi nhặt lên, vừa lùi về sau vừa tiếp tục vung chùy. Tí nữa thì gào lên “Nebula Chain!” rồi.


(trong Saint Seiya =]]])


Quăng quật một hồi lâu, lại đập phải tảng đá trước mặt. Tia lửa bắn tung tóe.


Đá, đúng rồi.


Tôi lần mò tiến đến, sờ được một tảng đá cao bằng người, bắt đầu trèo lên trên.


Tảng đá sắc cạnh lập tức cọ rách gan bàn chân tôi, tôi cố nhịn đau xót, trèo lên đến tận trên đỉnh tảng đá. Bị bật mấy cái móng tay luôn rồi.


Điều này đem lại cho tôi một chút cảm giác an toàn. Tôi muốn kéo chùy Lưu tinh về phía mình, kéo về được một chút, đột nhiên căng ra, đầu kia của chùy Lưu tinh hình như bị cái gì đó tóm chặt lấy.


Tôi kéo mạnh, sức lực của đối phương quá mạnh mẽ, kéo không được chút gì.


Tôi không dám kéo nữa, bỗng nghĩ ra một kế. Tôi lấy một đầu của chùy Lưu tinh mà tôi đang cầm trong tay, đem buộc vào tay áo của bộ đồ lặn, sau đó cởi đồ lặn ra, mắc nó vào đá núi. Bởi vì đá núi có một đường vân góc cạnh có thể mắc bộ đồ vào được, trong tình huống bị kéo giãn căng, bộ đồ lặn mắc vào đá núi cực kỳ chắc chắn.


Tôi nghĩ, xác tiên kia chắc không đến nỗi biết được là mình đang chơi kéo co với vách đá đâu.


Tôi cẩn thận trèo xuống tảng đá, ra sức lắc lắc cái đèn cảnh báo bình dưỡng khí. Thứ này gắn liền với đồng hồ đi khí áp. Theo lý mà nói, sử dụng pin lithium thì không thể hết sạch pin nhanh như thế được. Bỗng nghĩ đến bình dưỡng khí đã mất rồi, có phải đồng hồ đo khí áp có vấn đề, thế là bèn lắc lắc chiếc đồng hồ, lắc được mấy cái, ánh đèn đỏ lại sáng lên.


1, Phải đi xem nội dung trên tảng đá ngay lập tức.
2, Phải tức khắc đi tìm nguồn sáng thứ hai, thứ này không thể duy trì được lâu.


Tôi bật chiếc máy tính cầm tay lên, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy được bóng người đang giằng kéo chùy Lưu tinh, bèn tránh sang một bên khác, đến xem mặt tảng đá mà ông Tư vừa nãy đứng đối diện, kề sát ánh đèn đỏ vào vách đá, cả hàng chữ này, gần như tách biệt từng chữ từng chữ một.


Chữ đầu tiên là: Nếu.


Tôi nheo mắt, đọc hết đoạn văn tự này, có năm hàng chữ.


Nếu người sau đến đây, thấy di thể của ta, lấy nửa phần xương mũi, trong khắc có càn khôn, có thể biết được mọi nguyên nhân kết quả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét