13/8/15

[ĐMBK] Mười năm sau - Chương 25


Chương 25. Bánh tông.


Bàn Tử nhìn tôi, “Đang suy nghĩ cái gì đấy? Cậu tưởng Bàn gia này bồi cậu đến đây là thôi à?” Rồi vỗ vỗ tôi: “Cậu dù không tới tôi vẫn tới.” Nói rồi, anh ta tự mình đi vào trong một bên bón tối. Ý bảo tôi mau đuổi theo.


Tôi dở khóc dở cười, bèn bảo Rắn Trắng cũng đi cùng – một mình cậu ta ở chỗ này mà leo lên trên thì quá mạo hiểm, chi bằng cùng tiến cùng lùi đi. 


Cả ba người cẩn thận từng li từng ti đi vào trong bóng tối theo dòng nước chảy, rời khỏi nơi ánh sáng chiếu tới. Bên trong nhanh chóng trở nên tối mịt, tôi chỉ đi về phía trước có hơn mười mét, đã biết ngay mình không thể tiếp tục thăm dò xuống dưới được rồi.


“Lũ chim ở đây không biết là chết hay sống, trong bóng tối mà dùng đèn pin soi, chúng ta ắt thành bia ngắm cho nó.” Bàn Tử nói: “Mới hôm qua tụi mình còn giết chết cả nhà cô Ba dì Bảy nhà người ta, hôm nay đừng trở lên chôm đồ nữa. Bàn gia tôi vẫn còn lương tâm lắm.”


Kế tiếp nếu sử dụng đèn pin, ánh sáng đèn pin chiếu lên lũ chim mặt người kia, hậu quả không dám tưởng tượng. Hai bên tính kế, hay là cứ rút lui trước. Tôi nói với Bàn Tử: “Đạn của mình còn đủ để làm chuyến nữa không, quét sạch sẽ chỗ này đi.”


Bàn Tử thở dài đánh sượt một cái: “Thiên Chân, qua nhiều năm thế, cậu trở nên vô nhân tính đến vậy, giết bố chúng nó rồi còn muốn giết nốt con trai, cơ mà tôi thích, chúng mình cứ đuổi tận giết tuyệt luôn đi, dùng đạn không có hiệu quả tốt nhất đâu, mình cứ ra ngoài giết cái con chó nhà cậu ấy, sau đấy trộn kali xyanua vào, ném vào đây, thế là bảo đảm chẳng tốn tí đạn nào cũng…”


“Đừng có nhòm ngó gì đến chó nhà tôi.” Tôi cả giận nói, biết anh ta chỉ là đang đùa thôi, nhưng chó nhà tôi mà nghe hiểu tiếng người, nó mà nghe được lời này không chừng đêm đến sẽ lén đi ám sát luôn Bàn Tử mất.


Đang định quay người đi, bỗng Bàn Tử kéo tôi lại.


“Anh già rồi, bắt đầu run run rồi đúng không.” Tôi cả giận nói.


“Tôi già chỗ nào? Cậu tuổi còn trẻ, trẻ tuổi thế mà mắt đã kém vậy?” Bàn Tử nhìn vào trong bóng tối, ý bảo tôi nhìn.


Tôi nheo mắt lại, chẳng nhìn thấy cái gì trong bóng tối cả.


“Có phải anh bị ảo giác hay không hả?” Tôi nói. Bàn Tử chỉ chỉ vào trong nước, lấy đèn pin soi. Tôi cúi đầu, liền thấy rất nhiều cá nhỏ đang bơi trong khe đá, cực kỳ nhiều cá, đang bơi về phía bóng tôi trước mặt chúng tôi.


“Đây là suối cá, phía trước có mùi tanh nên mới thế này.” Bàn Tử chậm rãi chiếu ánh sáng theo hướng cá bơi đi, giơ đèn pin lên.


Cột sáng chiếu vào trong bóng tôi, tôi loáng thoáng nhìn thấy, ở phía xa xa chỗ giao nhau giữa bãi sông và vách đá có một sinh vật hình dáng kỳ quái, đang đứng đối mặt với vách tường đá.


Vì xa quá nên không nhìn rõ lắm, tôi đang định tiến lên.


Bàn Tử kéo tôi lại, lấy kính viễn vọng ra: “Thiết bị mới.” Anh ta điều chỉnh tiêu cự, liếm môi: “Toàn dùng cái này để ngắm cô em chân dài bán phỉ thúy trước cửa tiệm tôi không đó, ngay cả một cọng lông cũng……” anh ta bỗng im bặt, quay đầu nhìn tôi. Tôi hỏi sao thế, Bàn Tử há miệng ra, nhưng nói không ra lời.


Nhiều năm trôi qua rồi, Bàn Tử chưa bao giờ nói không nên lời như thế. Tôi bèn giật lấy kính viễn vọng, chiếu ánh sáng đèn pin sang nhìn.


Tôi nhìn thấy một ông lão trần truồng đứng nghiêm mình trong bóng đêm, dưới ánh đèn pin, làn da của người này có màu tím đỏ, toàn thân khô khốc như vỏ cây, hai tay buông thõng bên người, móng tay buông rũ xuống nước.


“Ông Tư?” Tay của tôi bắt đầu run lên.


Mặc dù đã có dự liệu trước, thế nhưng khi tận mắt thấy thi thể của cố nhân suốt mười năm vẫn cứng ngắc đứng đó, điều này quả thực vẫn rất khó có thể tiếp nhận nổi.


“Bánh tông!” Bàn Tử dùng khẩu hình nói: “Đừng ôn chuyện cũ nữa, chạy mau.”


“Tôi muốn nhìn thấy đằng trước.” Tôi nói. Chỉ chỉ vào trong nước. Chúng tôi vẫn còn chút dưỡng khí. Tôi muốn lặn xuống nước qua bên đó, để nhìn cho rõ ràng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét